CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI
NHẸ...
Đừng trói ta bằng những muộn phiền!
Có phải không muộn phiền trói chặt và vây kín ta mỗi ngày , mỗi lúc . Ta bi quan chăng ...? Không đâu, ta tìm cách tháo gỡ và quẳng nó đi.
Nhưng làm sao được khi người chúng ta luôn như đang sống trong bụi gai của cuộc đời . Chi bằng , giữ thân và tâm yên tịnh thì sẽ không bị thuơng tích và trầy xước .
Khó lắm đấy ! Tôi nói cho bạn nghe cách của tôi và bạn nghĩ xem thế nào nhé !
NHẸ .
Tôi đã tu tập tâm tính tĩnh lặng và xem NHẸ mọi việc.
Có lúc tưởng không chịu nổi đuọc sự tổn thương , mất mát của lúc này , hôm nay . Tưởng rằng sẽ không sống an vui được khi phải rời xa người yêu dấu... Nhưng rồi ngày mai , bình minh vẫn đến và chim vẫn hót cùng hoa lá đong đưa. Mọi việc đau buồn ấy đã nguôi ngoai , đã nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. Đúng không các bạn . Vậy tại sao ta không xem mọi việc NHẸ từ ban đầu để tránh bớt khổ đau và phiền muộn .
Con đường chẳng mấy ai muốn đi là chấp nhận những thứ không như ý ... Nhưng thôi chúng ta hãy bước đi ...rồi bạn sẽ thấy không khó và ghê gớm lắm đâu. Chúng ta sẽ làm đươc . Và đó chính là cách buông trôi phiền muộn .
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét