Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2019
TÔI HỎI DÒNG SÔNG VÀ HỎI TÔI
🌷🌷Xin phép mượn bài thơ HỎI của nhà thơ La Thuỵ cho bài viết này. Rất cảm ơn.🌷🌷
HỎI?
Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
Tri âm có gặp nghìn trăm bến bờ?
Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
Người xa xăm ấy lặng lờ... bặt tin.
Lá vàng rơi rụng bên thềm
Sao khuya lẻ bóng niềm riêng u hoài
Hỏi trăng chếch bóng non đoài
Vì sao Cuội vẫn đêm dài... tương tư.
Hỏi tình sao cứ ơ thờ
Hỏi sương nhỏ giọt... cho thơ... ướt mềm.
La Thuỵ
TÔI HỎI DÒNG SÔNG VÀ HỎI TÔI...
Trước mắt tôi là một dòng sông.
Mỗi khi phiền muộn tôi hay đến đây ngồi. Chỉ ngồi một mình im lặng và nhìn con sông trôi chảy mang theo những cánh hoa Lục Bình buồn mênh mang...
Chiều nay cũng vậy. Lòng vẫn vơ thật đầy. Tôi tìm đến con sông và ngồi im.
Bỗng nhiên tôi muốn mượn hai câu thơ mở đầu trong bài thơ HỎI của nhà thơ La Thuỵ để trò chuyện với con sông...
”Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
Tri âm có gặp nghìn trăm bến bờ...”
Tôi không biết nhà thơ đi tìm tri âm và đã gặp chưa trong “nghìn trăm bến bờ” của cuộc đời này...
Riêng tôi - tôi dùng hai câu thơ này hỏi con sông và cũng là trả lời cho sự tuyệt vọng trong cuộc kiếm tìm tri âm, tri kỷ. Chỉ một bến bờ thôi mà có khi nghìn trùng không đến, không gặp gỡ nói chi đến “nghìn trăm bến” như nhà thơ La Thuỵ đã mở đầu bài thơ. Ôi thật mịt mù!
“Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
Người xa xăm ấy lặng lờ...bặt tin”
Có phải nhà thơ La Thuỵ đã gặp người “xa xăm ấy” trong một bến sông thoáng chốc để rồi “ lặng lờ bặt tin” gieo thương nhớ cho lòng hoang mang mong đợi!
Còn tôi - đã từng ngồi ngắm con sông, ngắm những đám Lục Bình bềnh bồng trôi như một kiếp người và kể với con sông về quá khứ... Cuối cùng cũng như thơ La Thuỵ “ bặt tin” ... im vắng ...
Trong chiều nay, đêm nay lặng lẽ tôi nhìn...
”Lá vàng rơi rụng bên thềm
Sao khuya lẻ bóng niềm riêng u hoài
Hòi trăng chếch bóng non đoài
Vì sao Cuội vẫn đêm dài... tương tư”
Ở đây chỉ là nhà thơ La Thuỵ đã cho chú Cuội tương tư những đêm trăng sáng vằn vặc... như chuyện cổ tích.
Còn tôi - có phải là tương tư vọng ảo một khúc nghê thường cùng người. Tưởng trăm năm, tưởng cuối đời nhưng chỉ là tình hoài vọng xa xăm!
Tôi bỗng thấm thía! Thì ra cuộc đời không phải ai cũng được hội ngộ như sự mong đợi để rồi mới có sự khắc khoải hằng thâu đêm
Tương tư đêm nguyệt rằm
Tương tư dáng ai nằm
Tóc xoã tình trăm năm
Xa xăm...bặt tin âm...
Và sự thờ ơ trong cuộc đời của tri âm đã làm cho câu “ thơ ướt mềm “ như những giọt sương đêm rơi xuống đoá Quỳnh hoa năm nào...
Để rồi kết thúc bài thơ La Thuỵ đã hỏi, không phải hỏi con sông nữa mà là hỏi tình, hỏi cuộc tình hay có khi là hỏi một người tình...
“Hỏi tình sao cứ ơ thờ
Hỏi sương nhỏ giọt... cho thơ... ướt mềm.”
Lòng vòng là những câu hỏi và không có câu trả lời...
Chiều nay, con sông trước mắt tôi đang chở những chiếc Lục Bình không biết về đâu... Tôi mượn bài thơ của La Thuỵ để đọc và hỏi... nhưng là một sự im lặng không tiếng vọng trả lời...
Chiều tắt hẳn nắng. Trời sẫm màu buồn!
Tôi phải quay về thôi. Ra về lòng tôi vẫn còn muốn hỏi...
“Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
Hỏi trăng chếch bóng non đoài
Hỏi tình sao cứ ơ thờ...”
Và tôi quay lại hỏi tôi! Tôi lại hỏi tôi!
Trần Mai Ngân
Tháng Sáu 2019 trời vẫn mưa !
Thứ Hai, 24 tháng 6, 2019
YÊU THƯƠNG LÀ MỐI RÀNG BUỘC LỚN NHẤT
YÊU THƯƠNG LÀ MỐI RÀNG BUỘC LỚN NHẤT
Chúng ta bị ràng buộc bởi tình yêu thương.
Thật vậy, yêu thương rất khó hơn là ghét bỏ một ai đó!
Nếu bạn không thích con người đó, bạn chẳng cần quan tâm cách sống của anh ta, bạn chẳng cần chú trọng lời nói của anh ta và cả đối xử.
Còn khi bạn đặt hết yêu thương vào người đó, bạn luôn luôn cầu toàn. Mà sự cầu toàn này sẽ đem lại cho bạn nhiều tổn thương và khổ đau nếu không như ý!
Bạn yêu thương các thành viên trong gia đình, rất yêu. Nên bạn cứ vun vén hết trách nhiệm, và muốn mọi sự tốt đẹp nhất phải về người thân của mình. Nhưng, cuộc sống bất như ý. Rồi sẽ có những thành viên đi ngược lại điều mong mỏi của bạn. Thể hiện sự không bằng lòng này có khi là thái độ nóng nảy không hoà khí, cũng có khi là sự im lặng dày vò đau xé con tim!
Yêu thương và quan tâm là vậy!
Chi bằng chúng ta chấp nhận khi đã hết tâm ý, hết lòng , cặn kẽ giải thích và giải quyết mọi việc.
Rồi ta không quan tâm và can thiệp vào nữa . Hãy để người sống và làm theo ý họ. Hậu quả thì họ là người chịu trách nhiệm chứ không phải là ta.
Bởi vì, mỗi người phải có trách nhiệm với chính bản thân của mình. Không ai có thể gánh vác cho ai được. Và cũng không ai phải có trách nhiệm với việc chúng ta đã làm ra...
Theo thuyết Phật, yêu thương là món nợ lớn nhất của đời người và chính nó đã làm ra muôn cảnh khổ đau trên trần thế!
Như vậy, không lẽ ta sống vô tri.
Không, ta vẫn yêu thương. Nhưng hãy yêu thương bằng tấm lòng rộng lượng và với tâm từ bi dành cho tất cả. Cố gắng xây dựng đạo hạnh và phá bỏ đi bản ngã của mình.
Hằng ngày, hằng ngày... nhìn đời như không và độ lượng!
Còn trong tình yêu, hạnh phúc lứa đôi cũng thế!
Bạn đã yêu hết lòng, nhưng người đã không cảm nhận được, không quý trọng. Ngần ấy, thời gian và năm tháng đã đủ.
Bạn hãy lặng lẽ bước ra khỏi họ. Đoạn tuyệt con người đó và quên đi.
Hãy để tâm bình an và thanh thản vì đời người không quá dài để bạn cứ mãi sống trong đau buồn.
Yêu thương là sự ràng buộc của đời người.
Hãy biết thế để ta tháo gỡ cho chính mình. Đừng quấn khổ đau bi lụy vào chính ta.
Nhớ nhé!
Từ hôm nay hãy mỉm cười và bước ra khỏi u uất, trầm sầu.
Ngoài kia, thế giới bao la còn muôn điều tốt đẹp.
Bầu trời vẫn luôn xanh và mây vẫn bay phận mây không dừng lại.
Bạn hãy mỉm cười đi. Đẹp lắm!
Trần Mai Ngân
24-6-2019
Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019
EM VÀ TÔI
EM VÀ TÔI
Em chẳng về và tôi chẳng đi
Ở đây con sóng vỗ lưng chừng
Lời chia tay sao còn lấp lửng
Mà đã xa rồi... xa từ khi
Em chẳng về tôi cũng chẳng đi
Ngàn mây lơ lửng nói điều gì
Đã xa từ khi còn ở cạnh
Những mắt môi cười câu biệt ly
Em đã về rồi tôi phải đi
Hôm qua chum rượu thốt phân kỳ
Đôi tay thừa thải như ai trói
Những ngón nằm im thôi xa thôi
Em và tôi rồi phải về nhà
Con đường ngược lối xa hun hút
Mà lòng ở lại chẳng chịu đi
Em chẳng về và tôi chẳng đi...
TRẦN MAI NGÂN
14-6-2019
Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019
KIẾT HẠ
KIẾT HẠ
Tháng Năm mùa Kiết Hạ
Vàng câu kinh khói hương
Ta vấn tội nhớ thương
Bởi ái mê tục luỵ...
Đạo đời hãy từ bi
Trái tim ta vô tội
Đã Khắc sâu tên người
Mắt môi đó nụ cười...
Bát Nhã tiếng chuông ngân
Muốn quên cõi tục trần
Ta giam mình chung thân
Mà sao ta không nguôi...
Trăm năm ta tội lỗi
Đọc lời kinh nhớ ai
Tình sao chẳng phôi phai
Nước mắt ta rơi mãi...
Tháng Năm mùa Kiết Hạ
Ta giam ta nẻo nào
Ngoài trần gian ai vẫn
Một tình yêu ngọt ngào...
Trần Mai Ngân
5-6-2019
Tặng Diệu Hà
Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019
TOÀ TUYÊN ÁN
TOÀ TUYÊN ÁN...
Toà tuyên án người đàn bà nông nổi
Xoã tóc đêm dài giấu kín niềm riêng
Đã vì ai trót gánh những ưu phiền
Vai bé nhỏ gầy guộc-tình lận đận...
Toà tuyên án đàn bà không biết hận
Người đàn ông lừa dối bội tình xưa
Phai má hồng nhạt nắng sớm chiều mưa
Nuôi con dại khoá trái tim thổn thức
Toà tuyên án người đàn bà quá mức
Chẳng nụ cười, ánh mắt mãi xa xăm
Nước mắt đêm trường tường vách lặng câm
Mà không oán, không than hay trách cứ
Toà tuyên án người đàn bà cư xử
Cứ dịu dàng chịu đựng với điềm nhiên
Làm cái bóng cạnh ưu phiền năm tháng
Sao không xa, không sống cho riêng mình...
Toà tuyên án chung thân cho bị cáo
Tội lạnh lùng, tội hoá kiếp hư vô
Tội vùi chôn xuân sắc xuống nắm mồ
Và lấp lại dĩ vãng đầy hương khói...
Toà tuyên án người đàn bà không khóc
Chỉ giấu đêm vào tóc... nỗi niềm riêng!
TRẦN MAI NGÂN
11-6-2019
Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2019
KHI MẸ VỀ VỚI BA
KHI MẸ VỀ VỚI BA ...
Khi mẹ về với ba
Nhà mình thênh thang lạ
Cái góc võng mẹ nằm
Tiếng đưa không còn nữa...
Khi mẹ về với ba
Vừa qua ngày Đoan Ngọ
Nơi đâu cũng đầy hoa
Cứ như hoa ngày cưới
Con tưởng tượng nụ cười
Mẹ và ba tái hợp
Thiên đường giờ chỉ một
Miên man một góc trời
Khép lại trang cuộc đời
Mẹ về cùng với ba
Riêng con buồn ở lại
Thương nhớ mãi không phai...
Khi mẹ về với ba
Nhà mình sao vắng lạ
Mênh mông biết dường nào
Khi mẹ về với ba....
Trần Mai Ngân
Tết Đoan Ngọ 2019 - Giỗ Mẹ
Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019
NGỒI YÊN VÀ IM LẶNG
NGỒI YÊN VÀ IM LẶNG
Tình yêu là cái có có không không...đến và đi cũng bất ngờ.
Chấp nhận một tình yêu thì cũng phải chấp nhận sự rũi ro nếu không may mắn người phụ ta hay ta phụ người.
Và dù đến để rồi đi cũng xin tạ ơn người ...
Tạ ơn người đã cho những mặn nồng tưởng như không thể nào phai nhạt được, không thể nào tan biến được vào hư vô... Thế mà vẫn mất, vẫn xa!
Và có phải khi quên đi, mất đi một tình yêu thì người ta lại vội vã lấp ngay vào một cuộc tình mới , màu sắc mới. Đôi khi nó chỉ là sự lập lại cái cũ, nói điều cũ nhưng lại với một người mới...
Tình yêu là những mối dây tơ rối mù giam kín người vào để ở đó có nụ cười, có niềm hân hoan rộn ràng và rồi cũng không bao lâu có nước mắt, có lời chia tay.
Thế thì không có cuộc tình nào là miên viễn là vĩnh cữu sao. Có đó!
Đó là một tình yêu không cần ở cạnh, không cần thốt lên lời... Tình yêu chân thành và độ lượng . Miễn người tôi yêu hạnh phúc với bất cứ ai là tôi hạnh phúc. Rất khó, nhưng thật lòng yêu ta sẽ làm được. Nhất định thế!
Tình yêu khi này là vĩnh viễn trong lòng ta không còn có sự chia xa nữa... Tôi yêu người và tôi hạnh phúc.
Bởi thế tôi ngồi yên và im lặng .
TRẦN MAI NGÂN
Cho ngày 7-6-2019
Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019
CÔ ĐƠN
CÔ ĐƠN
Có phải chúng ta được sinh ra với sự cô đơn và gắn bó với nó theo cùng năm tháng ...
Tôi gọi cô đơn là sự tự do duy nhất của mình . Nơi đó yên ổn . Không ai có thể nhìn thấy và xâm phạm.
Tôi luôn vỗ về và nuôi dưởng sự cô đơn của mình !
Có phải , khi ta nhận ra được nỗi cô đơn thì ta mới thật sự biết yêu thuơng . Bởi vì , ở đó ta vui ngắm nhìn hạnh phúc của người mình yêu với mọi người .
Ở đó , ta xoá tan những câu nói chạm vào trái tim đau và học tha thứ . Ở đó , ta không bị lãng quên hay chối từ .
Ở đó , ở đó ...có cả bầu trời xanh đầy mây trắng bay hay bầu trời đen đầy sao nói cùng ta về sự kỳ diệu của nỗi cô đơn một mình ...
Thật vậy , khi sống cùng cô đơn thì ta mới thật sự biết yêu thương và học tha thứ . Cô đơn đã dạy tôi , để tôi trở nên dịu dàng và đẹp đẻ hơn ...
Còn bạn thì sao ... đã có bao giờ cảm thấy cô đơn ? ...
Trần Mai Ngân
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)