Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI...


CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI...


Có một dòng sông đã qua đời đêm qua trong giấc mơ của tôi.

Dòng nước mênh mông thuở nào giờ đây đã cạn kiệt , đám rong rêu Lục Bình cũng gửi phận mình nơi đó và chết khô ! Tôi trở về ngồi khóc một dòng sông...


Mới hôm qua thôi tôi đã nói với dòng sông về thân phận một con người từ lúc được chào đời đến lúc tuổi thu vàng nhạt . Con người đó đã thôi không còn đau khổ , không còn buồn vui ... Con người đó đã gửi gắm tất cả vào dòng sông hãy mang đi và lưu giữ . 

Bây giờ , con sông không còn nữa và người đó sẽ ra sao với những lận đận , bộn bề... Tôi bỗng khóc ! 

Nước mắt lăn dài để tang cho một dòng sông đã cùng tôi cùng người . 

Còn đâu , còn đâu nữa . Dòng sông đã qua đời đêm nay trong giấc mơ mà tôi không sao thức giấc được ...


                                          Giấc mơ miên man... 





Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

NHỚ HUẾ CUỐI NĂM...



NHỚ HUẾ CUỐI NĂM...


Cuối năm rồi Tớ tặng Cậu bài thơ

Ngày hấp hối qua vài tờ lịch nữa 

Mây không bay cứ chùng chình ở giữa

Giữa mênh mông và giữa một tấm lòng...


Cuối năm rồi cạn chén rượu cay nồng

Tớ rót nhé. Cậu này, ta cùng hết

Dưới đáy cốc ngập ngừng là dấu phết ( , ) 

Trong câu văn thuở vụng dại làm thơ...


Cuối năm rồi ngày tháng chẳng đợi chờ

Trôi vun vút cơn mơ chưa kịp thức

Riêng Tớ Cậu vẫn cơ hồ đâu đó

Ú ớ thinh không ủ mộng nghìn trùng


Cuối năm rồi lòng Huế vẫn bão bùng

Nơi Cậu lớn cũng là nơi Tớ nhớ

Quê của Cậu là tình yêu của Tớ

Một mùa xa mãi đợi một mùa sang ! 


                                  Cuối năm 2017





Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

ANH...

     Anh là đường chân trời

     Em đi hoài không tới ! 



Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

ƠN ANH


ƠN ANH 


Khép chặt mắt không nhìn anh lúc đó...

Anh biết không khao khát đã đổ tràn

Hoá chiêm bao là một cuộc truy hoan

 Em bấu riết...niềm tin mình thành thật 



Nữa đi anh... thật sâu và thật chắc

 Hơi ấm nồng rạo rực dấu đôi tay

Nụ hôn sâu trượt xuống thật là dài

Vào ngực tối miên man vùi chăn gối...



Em rơi...em rơi... cảm xúc rã rời

Da mềm lướt thân trần hơi thở vội

Kiệt cùng tan quên hết những đơn côi

Mật tình yêu ngậm cắn miết đôi môi



Anh ở đâu, em đâu... vết tình sầu

Phút thoáng ảo ta cùng vào tuyệt đỉnh

Lắng im trong nhau nằm nghe nông nổi

Cảm ơn anh dìu em đến muộn màng...
                              

                                                    Trần Mai Ngân - KTD    

                                                               2-12-2017



Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

TỰ THÚ



TỰ THÚ...


Xin tự thú : xa xăm là nỗi nhớ

Của người dưng nhớ mãi một người dưng

Lý trí bảo thôi đừng, đừng như thế

Nhưng trái tim cứ khắc khoải đi tìm...


Xin tự thú lời yêu người thinh lặng

Chẳng sao đâu... dẫu có thốt thành lời

Con sông đó bềnh bồng nhiều sóng gió

Tôi đi qua làm một phận rong rêu


Xin tự thú vùi lấp một tình yêu

Vừa nhen nhúm vừa trổ cành phiền muộn

Để cây gầy chết cả một mùa Đông

Treo trái tình vào những nhánh thinh không


Xin tự thú lòng này xin tự thú

Nào có quên nào có quên được đâu

Trái tim đau vang mãi một nhịp sầu

Rất chầm chậm qua cầu ...con nước khóc !


                              Tháng 12- 2017







Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

TÌM...



TÌM...


Tôi đi tìm giấc mơ tôi

Lạc vào hư ảo xa xôi chính mình

Nỗi buồn nghèn nghẹn nín thinh

Cầm tay là biết đã nghìn trùng xa...



Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

TỪ ĐÓ TÔI LÀ THỤY DU

ĐỂ TỪ ĐÓ TÔI LÀ THUỴ DU 


Đêm mộng du .

    Tôi đã mộng du trên đỉnh mùa Xuân bao năm tháng . 

    ... Tôi đi đến đó bằng đôi chân hân hoan , giục giã . Tôi không nghĩ là mình đi trong giấc mộng. Tôi thấy tôi đi rất thật .

       Và tôi đã gặp N trên chiếc cầu cổ tích. Chúng tôi ngược chiều lướt qua nhau và bất chợt dừng lại. Ánh mắt của N đã níu tôi trượt ngã trong giấc mơ - mà không, là sự thật lúc đó. 

        Tôi thấy mình gần như chạm được vào N . Mái tóc nâu bay rất nhẹ trong gió chiều Xuân. Hương mùi tóc thoang thoảng mà mãi đến giờ tôi vẫn không thể nào quên. 

        Chúng tôi dừng lại - sát na đó như là miên viễn đã cắt bóng hình và in đậm trong trí tôi. Tôi nhớ, tôi nói với N khá nhiều những lời như đã sắp xếp cả ngàn năm mong đợi... Nhưng , N im lặng . Và sát na lướt qua nhau đã hết . 

         Tôi và N lại tiếp tục đi , mỗi người một ngã để qua hết chiếc cầu cổ tích . Nhưng  chúng tôi vẫn không có lời chia tay dù giấc mơ đã chấm dứt. 


           Hết giấc mộng du , tôi tỉnh thức. Và mãi mãi tôi vẫn không quên , vẫn ám ảnh về hình bóng của N trên chiếc cầu ngày Xuân đầu tiên. Để rồi từ đó tôi là Thụy Du ...


                                                    1-12-2017 

                                                  Trần Mai Ngân - KTD .