Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

TIA CHỚP SỐ PHẬN

 



TIA CHỚP SỐ PHẬN

Ánh chớp của số phận
Giông bão của cuộc đời 
Đe doạ chúng ta
Giữa cánh đồng hoang vu - em bất lực…
Không thể tựa bờ vai anh

Thế mà…
Anh khóc - những giọt nước mắt muộn màng
Trái tim em hoá đá 
Mở trừng to đôi mắt em chờ tiếng sét
Một tiếng sét khủng khiếp 
Huỷ diệt chúng mình…

Thôi! 
Giữa cánh đồng hoang vu
Nụ cười em gửi lại! 

Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

CHẠY TRỐN ĐI

 



CHẠY TRỐN ĐI

Trốn đi, trốn đi…
Chạy trốn đi…
Khỏi sự thật này
Những con số hoảng loạn kiếp người

Trốn đi, trốn đi
Chạy trốn đi…
Chạy trốn khỏi ngày mai
Không ai biết mình là ai, ra sao…

Chạy mau, chạy mau…
Nhưng… chạy đi đâu, về đâu
Khi quanh ta những hố sầu trùng vây
Về đâu, về đâu đây…

Tôi ôm mặt khóc
Giật mình chợt hay nước mắt không còn! 

Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2021

THƠ 1-2-3

 



THƠ 1-2-3

**VÍ DỤ NGÀY MAI

Chúng ta không còn nhận ra nhau nữa
Đôi mắt lạnh lùng như chẳng hề quen

Ví dụ ngày mai
Trái tim em nói lời đổi thay
Là khi ấy nhân loại cũng không còn tình yêu nữa…

**GIẤC MƠ

Đêm giông và đốm lửa 
Người đàn bà mải miết chạy tìm…

Những sợi dây vô hình giăng khắp lối 
Khoảng cách rất mong manh nhưng không thể bước qua 
Cánh cổng đóng im - tuyệt vọng!

**THIÊN ĐƯỜNG

Chỉ là những bình minh chim hót
Dòng xe cộ nối đuôi nhau - tiếng còi xe, tiếng càu nhàu

Những tiếng ồn ào của nhịp sống bình an
Đó là hạnh phúc 
Nhưng - đâu rồi…hôm qua…

**BỊ ĐÁNH CẮP

Mất buổi sáng, mất buổi chiều 
Và mất cả những đêm thư thả

Quanh nơi đây mọi thứ đều hối hả 
F0, F1… những tên gọi mới được đặt ra
Từ Corona doạ đe mạng sống!

**KHI TUYỆT VỌNG HÃY HÁT LÊN VÀ NGHĨ VỀ NHAU

Để thấy trái tim mình còn nơi nương náu
Để thấy đời sống vẫn là giọt mật ngọt ngào

Để thấy rõ 
Anh và em vẫn là một
Dìu nhau qua tuyệt vọng đến bình yên!

Trần Mai Ngân

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

NGÀY BUỒN

 


NGÀY BUỒN!

Buổi sáng
Ban mai vẫn tiếng chim hót 
Sao đường phố chưa chịu thức dậy
Những ngôi nhà, hàng quán cửa đóng im
Dòng xe thưa thớt… đôi ba người lặng lẽ…
Sài Gòn ơi! Vĩnh Long ơi… giọt sương hay nước mắt…

Buổi trưa 
Nắng cứ mặc - mưa bỏ mặc
Trong cánh cửa sổ có đôi mắt nhoà
Sài Gòn ơi! Vĩnh Long ơi… 130km 
Mà cách xa mà vời vợi đợi chờ…

Buổi chiều
Chiếc tivi bản tin thời sự
Những con số màu đỏ, những tỉnh thành màu đỏ 
Những phận đời… tôi nghe rất rõ
Không cố tình nhưng gieo trách oán cho nhau…

Đêm
Đêm trằn trọc thở dài - đau…
Tiếng còi xe cấp cứu 
Lại có người cách ly 
Đi trong vội vã và hốt hoảng…

Tôi nói với em…ta hãy nguyện cầu 
“Vũ trụ ơi xin đoái thương 
Cho người sống lại đời thường bình yên!”

Trần Mai Ngân