Thứ Tư, 15 tháng 5, 2019
Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2019
MẦM LY BIỆT
MẦM LY BIỆT
Mầm ly biệt đã gieo khi gặp gỡ
Em và tôi nào có thuộc về nhau
Tình chỉ là phút chốc thoáng chênh chao
Em quay gót , tôi bình tâm đứng lại
Mầm ly biệt lớn nhanh cành nghi ngại
Em là em và tôi chỉ là thơ
Một bài thơ có đoạn kết bất ngờ
Không nước mắt cớ sao cùng đau buốt...
Mầm ly biệt thánh thiện màu trong suốt
Không gợn hờn , không trách oán chi ai
Chỉ là xum xuê hoa trái phôi phai
Trên cây đời đã xanh mùa chia cắt
Em đã gieo và tôi người hái gặt
Trái chia ly ôi ảo não muộn phiền
Lắm lúc lòng như bão tố cuồng điên
Muốn níu giữ tình ai hoài vọng quá !
Đã đến lúc ... vội vàng quên tất cả
Cây chia ly , hoa nhánh đã đơm cành
Ta xa nhau lòng dẫu nói không đành
Nhưng vẫn phải bởi mầm gieo ly biệt...
TRẦN MAI NGÂN
11-5-2019
Thứ Tư, 8 tháng 5, 2019
TÌNH YÊU CỦA BÀ
TÌNH YÊU CỦA BÀ ...
Lúc ông sắp sửa đi xa , thì cũng là lúc bà đã rơi vào trạng thái nhớ quên lẫn lộn mọi chuyện . Chỉ duy nhất một điều bà không quên đó là tên ông và tình yêu bà dành cho ông.
Bà bỏ ăn mấy hôm liền , khi thấy ông cứ nằm yên , kêu mãi không dậy , không mở mắt !
Bà đòi các con đở bà ngồi dậy , ngồi cạnh ông để trông ông!
Cái lưng bà còng đến mức không còn có thể hơn được nữa , rất khó khăn... Thế nhưng bà vẫn kiên trì ngồi đó. Bà nhìn ông , nắm tay ông và lay ông dậy...: anh à, anh dậy đi... Em đã ăn cháo rồi , giờ tới lượt anh. Dậy ăn đi anh...
Ông vẫn nằm im và thở ...
Một chốc thì bà bảo xả khăn cho bà lau mặt ông , cho ông tỉnh dậy . Cầm cái khăn trên tay...bà thẩn thờ , rồi khóc ...rồi theo thói quen lại lau mặt mình ... Vừa khóc vừa nói : Anh à, em giận anh lắm ...nhưng giờ thì em tha thứ hết , tha thứ hết...
Anh dậy đi ...
Rồi bà đặt tay lên trái tim ông...trái tim vẫn còn đập và nóng !
Ông nằm đó , ông nghe bà gọi , nghe các con nói. Nhưng mắt ông không mở lên được mà lại chảy tuôn một dòng lệ... Không biết ông nghĩ gì .
Ông biết , mình sắp chia tay mọi người thân yêu và ông trở về nằm gần mẹ như nguyện vọng . Ông hài lòng .
Trong đời sống , sẽ có lúc , đến lúc chia tay và vĩnh biệt nhau . Thật quý , khi lúc ấy bà vẫn ở cạnh ông và yêu ông , dù trong quên nhớ...
Tiếng của bà cứ đều đều....Anh à, anh thức dậy đi , em lau mặt cho anh đây. Em giận anh lắm , nhưng giờ em tha thứ rồi...
Anh dậy đi anh....
Trần Mai Ngân
3-4-2019
HÃY SỐNG TỐT
HÃY SỐNG TỐT .
Khi bạn còn hối hả với tình yêu .
Khi bạn luôn muốn được ở cạnh người mình yêu.
Và khi con tim bạn luôn muốn thốt lời yêu thương và chờ mong được đáp trả ...
Có nghĩa là khi ấy bạn còn đầy khổ đau và chưa hiểu hết về TÌNH YÊU.
Một khi đã được cảm giác đắm say nồng nàn của một thời tuyệt đỉnh . Rồi đến lúc mọi thứ bỗng dưng dừng lại , nguội lạnh ...đó có phải là dấu hiệu của sự cách xa phải đến !
Lúc ấy , bạn đừng cố níu kéo , miễn cưỡng . Chỉ làm người khác khó chịu và bạn khổ đau.
Bạn học cách chấp nhận nó đi và trả thù lại sự lạnh lùng đó bằng cách duy nhất là bạn rời xa.
Chắc chắn bạn sẽ đau khổ , nuối tiếc...nhưng rồi cảm giác đó sẽ qua đi . Mau hay chậm tuỳ nơi bạn.
Rồi bạn sẽ thấy thanh thản, nhẹ nhàng và vẫn phải sống tốt!
Có gì đâu . Mấy ai hiểu hết lòng bạn là chân thành là duy nhất! Người ta đã huỷ hoại thì hà cớ gì bạn cứ khư khư ôm giữ...
Hôm nay thôi , bạn hãy khóc cho thật no mắt ! Rồi tập dửng dưng...
Ra bờ sông bạn hãy ngắm đi ...dòng nước vẫn mênh mông chảy trôi...mặc bốn mùa khi đầy khi cạn...
Vì thế đau khổ làm gì ...tâm cứ như dòng nước vậy và hãy trôi ra biển cả với lòng bao dung...
Rồi bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn rất đẹp cùng những yêu thương còn ở lại bên cạnh bạn ...
Bắt đầu một ngày mới chim vẫn hót bên vườn đấy thôi và hoa vẫn nở , nắng cũng thật vàng. Mỉm cười đi bạn !
Trần Mai Ngân
Thứ Ba, 7 tháng 5, 2019
TÔI TRỐN ĐI ĐÂU
TÔI TRỐN ĐI ĐÂU ...
Tôi trốn đi đâu tháng Năm ơi !
Khi Phượng đỏ và Bằng Lăng tím trời thương nhớ
Bao nhiêu năm vết thương như vẫn còn rất mới
In sẹo hằn sâu ngày lặng lẽ chia xa ...
Tôi trốn đi đâu để dĩ vãng xoá nhoà
Đôi mắt ấy , níu tôi như trượt ngã
Và từ đó quê nhà thêm buồn bã
Câu hát ru con , ru nỗi ngậm ngùi ...
Tháng Năm rồi . Mưa sẽ rơi rơi
Bằng Lăng tím chơi vơi theo gió
Cho tôi trốn giấu mình nơi đâu đó
Vỗ về tôi năm tháng đã qua !
Bằng Lăng nào nhạt tím phôi pha
Và mai mốt ... chắc lòng tôi cũng lạ !
Trần Mai Ngân
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)