Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

TÔI VÀO NỘI CUNG




TÔI VÀO NỘI CUNG...


Những đền đài lăng tẩm uy nghi và trầm mặc như nỗi buồn của tôi...


Và khi vào nội cung.

...Trong nội cung này đã chôn vùi bao nhiêu là thanh xuân và tình yêu của các cô gái đẹp.

Có người được sũng ái bên quân vương. Có người đã héo hắt chết khô trong mong đợi . Và cũng có người ngày ngày tháng tháng sống trong hoài niệm với một tình yêu dang dở nơi quê nhà...

Chiều mưa trong nội cung.  Cơn mưa xuân rắc xuống nhẹ nhàng nhưng đi lâu sẽ thấm buốt tê lạnh...

Tôi như nhìn thấy một bóng cung phi thấp thoáng đâu đó ... một nét đẹp u hoài và trên gương mặt sầu vời vợi - tôi không biết đâu là giọt mưa xuân đâu là giọt nước mắt! Và cứ thế họ sống ngày này qua ngày khác trong mong đợi, trong thiếu vắng, cô đơn...


Quân Vương là ai... 

Vào nội cung tôi như thấy một Quân Vương không mấy khi biết yêu . Quân Vương chỉ có đam mê và tham vọng nhốt trong một trái tim khô khan như ngói, như đá...

Quân Vương chỉ biết qua đêm nồng nàn rồi quên đi và lại chọn một cung phi khác . Quân Vương không bận tâm với những vui buồn hay những nỗi khắc khoải của cung phi...

Quân Vương là con bướm chỉ dạo chơi trong vườn hoa xuân sắc và chẳng duy nhất, chẳng dừng lại với bông hoa nào mãi mãi ...


Tội nghiệp khiếp sống Cung Tần và cũng tội nghiệp Quân Vương chẳng biết mùi vị của một tình yêu chân thành và chung thủy ...

Thật tội nghiệp !


Còn chúng ta thì sao... 

Chúng ta sung sướng và hạnh phúc hơn nhiều . Chúng ta được chọn lựa nhau , được là duy nhất của nhau.

Thế mà vẫn có nhiều người đã dại dột bỏ đi điều thiêng liêng đẹp đẽ đó để thay lòng hay rời xa nhau.

Họ cũng thật tội nghiệp !


                                            Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2020

GIA ĐÌNH



GIA ĐÌNH❤️


Mấy mươi năm rồi chị em tôi mới ngồi lại cùng ăn với nhau trên một bàn ăn ở ngôi nhà cũ. Ngôi nhà mà chúng tôi đến đầu tiên sau khi cất tiếng khóc chào đời...


Mấy mươi năm trước , ngôi nhà vẫn diện tích như thế này nhưng chúng tôi không thấy nó nhỏ hẹp mà lại thấy nó là cả bầu trời rộng lớn...chứa đựng những vui buồn của hạnh phúc! 


Ở đó có Má của chúng tôi tất bật lo toan ...như Gà mẹ lúc nào cũng vươn cánh ra bào vệ đàn con 8 đứa... chăm chút các con theo cách riêng của mình , dù thiếu , dù đủ nhưng vẫn đầy tràn tình yêu thương...

Ở đó có Ba chúng tôi , nói ít , làm nhiều...Ba kiếm tiền giỏi để cho chúng tôi ăn học và lớn lên... Ở đó, Ba hay trầm tư ngồi bên balcon với ly cà phê đợi sáng...

Má không nói , còn Ba thì  cưng con mèo nhỏ bằng tuổi đứa con gái thứ sáu ở xa ...nhìn con mèo tôi biết ba luôn nhớ thương con gái của mình...


Hằng năm , những ngày giáp tết và mùa hè là đứa con gái thứ sáu được quay về sum họp với ba má với anh chị em...Nó sống và cảm nhận về hai từ gia đình thiêng liêng.

Gia đình là tiếng cười của ba má và 8 đứa con chen chút trong bàn tròn ăn cơm thật vui. Gia đình cũng có khi là tiếng la rày của Má lúc các con không ngoan...

Thế đấy, anh chị em chúng tôi lớn lên từng ngày...


Rồi thời cuộc...rồi chia xa...Có những nỗi buồn, mất mát...

Nhưng trong chúng tôi dòng máu của họ Lee vẫn luôn luân chuyển trong cơ thể và tình yêu thương vẫn đầy tràn khi có dịp gặp nhau , ở cạnh nhau...


Lần này, một dự định thật hạnh phúc là chúng tôi đủ đầy quay về căn nhà cũ 151...HMĐ...Nhưng. “Người định như thế như thế, trời bảo chưa thế chưa thế...” Cơn đại dịch Corona ...đã làm sự sắp xếp chu đáo trở nên bất thành... 

Không có các con trai của họ Lee, và ngủ long công chúa lại vắng một...

Buồn và tiếc lắm! Tiếng cười bớt đi một cung bậc của âm thanh...Thương và nhớ! 

Thôi thì lại hò hẹn một lần nữa và cầu mong ý nguyện sẽ thành... Chúng ta sẽ đầy đủ bên nhau thật vui thật hạnh phúc...


Thấp thoáng tôi thấy trên áng mây vàng nụ cười an nguyện hài lòng của ba má về tình ruột thịt của chúng tôi...Của các con của ba má... ❤️

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2020

NGÀY 02-02-2020




NGÀY 02-02-2020❤️


Ngày 02-02-2020

Em cô đơn

Một mình không có ai chia sẻ

Những ngọt bùi, cay đắng của trần gian...


Ngày 02-02-2020

Đại dịch Corona

Bởi vì chúng mình đã xa

Khổ đau làm miễn nhiễm

Hững hờ đôi mắt buồn

Gương mặt lạnh lùng...chiếc khẩu trang...


Ngày 02-02-2020

Em bỗng hoang mang 

Như vừa bừng tỉnh giấc mơ 

Anh ở đó mà sao xa lắc

Virus nào...ta lại sợ nhau ...


Ngày 02-02-2020

Rồi cũng qua mau

Khép lại để sang ngày mới

Sang một ngày mới 

Em không còn anh! 


Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2020

THƠ VIẾT CHO NGƯỜI





GIẬN...


Em cắn môi chặt lại

Nụ hôn trượt ra ngoài

Xuân đi cánh Đào phai 

Em giận anh nhiều lắm!


THÔI...


Thôi...

Em xin hứa... xin hứa

Ngưng ngay cuộc yêu này

Không một lần nhắc lại

Chuyện chúng mình đẹp đôi...


Trần Mai Ngân