Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018
CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI
NHẸ...
Đừng trói ta bằng những muộn phiền!
Có phải không muộn phiền trói chặt và vây kín ta mỗi ngày , mỗi lúc . Ta bi quan chăng ...? Không đâu, ta tìm cách tháo gỡ và quẳng nó đi.
Nhưng làm sao được khi người chúng ta luôn như đang sống trong bụi gai của cuộc đời . Chi bằng , giữ thân và tâm yên tịnh thì sẽ không bị thuơng tích và trầy xước .
Khó lắm đấy ! Tôi nói cho bạn nghe cách của tôi và bạn nghĩ xem thế nào nhé !
NHẸ .
Tôi đã tu tập tâm tính tĩnh lặng và xem NHẸ mọi việc.
Có lúc tưởng không chịu nổi đuọc sự tổn thương , mất mát của lúc này , hôm nay . Tưởng rằng sẽ không sống an vui được khi phải rời xa người yêu dấu... Nhưng rồi ngày mai , bình minh vẫn đến và chim vẫn hót cùng hoa lá đong đưa. Mọi việc đau buồn ấy đã nguôi ngoai , đã nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. Đúng không các bạn . Vậy tại sao ta không xem mọi việc NHẸ từ ban đầu để tránh bớt khổ đau và phiền muộn .
Con đường chẳng mấy ai muốn đi là chấp nhận những thứ không như ý ... Nhưng thôi chúng ta hãy bước đi ...rồi bạn sẽ thấy không khó và ghê gớm lắm đâu. Chúng ta sẽ làm đươc . Và đó chính là cách buông trôi phiền muộn .
Trần Mai Ngân
Thứ Năm, 28 tháng 6, 2018
CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI
CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI...
- Anh nhớ em quay quắt . Nhớ lắm !
- Cuối cùng, em như thoáng mây bay qua... Anh hãy quên đi !
Phải vậy ! Người ta cả đời đau khổ vì ước muốn điều không thể và khó bỏ buông . Oán hận , tệ bạc khi người khác vô tâm trút vào ta , ta có thể buông bỏ và tha thứ . Còn với tình yêu ta sao trốn chạy , khước từ . Lòng dạ ta cứ buốt đau ôm lấy sự luyến ái , thương tâm.
Có những điều không muốn làm nhưng ta phải làm là vì trách nhiệm , bổn phận . Có những điều ta muốn nhưng không thể thực hiện , hay bước tới ...ta đổ cho duyên phận chăng... Không đâu, đó cũng là bổn phận và trách nhiệm . Điều này luôn đeo đẳng và nhắc nhở ta phải quên mình ...
Người hời hợt rồi sẽ chóng quên tình duyên đó . Người chân thành cứ một đời ôm ấp không rời sự tuyệt vọng cách xa và đau khổ .
Cuộc đời là thế - đừng chọn đi vào con đường chẳng mấy ai đi...
Trần Mai Ngân
Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2018
TẬN THẾ
TẬN THẾ
Chúng tôi không còn nói yêu nhau nữa
Ngày sắp tận thế rồi
Mảnh trăng đau mồ côi
Ngôi sao đã đổi ngôi...
Chúng tôi không còn nói yêu nhau nữa
Sáng nay ngày mục rữa
Câu chúc cũng vô hồn
Thuộc lòng như điệp khúc
Chúng tôi không còn chi tha thiết nữa
Thời gian lạnh trôi qua
Năm tháng cứ nhạt nhoà
Môi cười vô tri quá!
Chúng tôi đã thật lạnh lùng với nhau
Cành cây ngọn cỏ đau
Tháng Sáu mưa vùi khóc
Thuở ngọt ngào qua mau!
Và có phải chúng ta đang xa nhau... Xa nhau !
Trần Mai Ngân
20-6-2018
Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018
CHẬP CHỜN GỐI CHĂN
CHẬP CHỜN GỐI CHĂN
Chập chờn gối, chập chờn chăn
Chập chờn giấc mộng băn khoăn một đời
Chập chờn phai nhạt rã rời
Mỏi mòn quang gánh bao giờ trả xong...
Chập chờn sương khói dòng sông
Ta về buông nhẹ thong dong hẹn hò
Chập chờn duyên hoá chuyến đò
Đưa qua bờ lạ lạc rời nẻo mê
Chập chờn ta ở hay về
Nương theo Bỉ Ngạn lời thề vàng phai
Chập chờn ta mãi là ai
Để vùi quên lãng ngày mai không còn...
Chập chờn ôm lấy héo hon
Trắng canh gầy guộc lối mòn vọng âm
Chập chờn khóc với trăm năm
Kiếp này thôi những cầm bằng là không
Tiếng chuông , tiếng mõ não nùng
Lời riêng lạc lối, lời chung nghẹn ngào!
Trần Mai Ngân
18-6-2018
Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018
CÓ MỘT NGAY
CÓ MỘT NGÀY
Có một ngày ta bỗng quạnh hiu
Ngồi lặng lẽ khi chiều nhạt nắng
Có một ngày sao ta trống vắng
Mặc tiếng cười rộn rã quanh ta
Có một ngày sao chẳng thiết tha
Và mọi thứ nhoà đi đến tệ
Có một ngày trái tim ngoại lệ
Rất hững hờ xa hết đam mê...
Cứ như thế ta ngồi im chẳng biết
Mặt trời rơi... đêm trắng cũng oà về!
Trần Mai Ngân
Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2018
TÌNH GIÀ
TÌNH GIÀ
Người ta nói khi già sẽ chán mau
Em không thế mà càng yêu mãnh liệt
Những năm tháng đã chứng minh là thiệt
Trái tim này mình dành để cho nhau
Dẫu mấy mươi, dẫu tóc đã phai màu
Ta nhuộm lại xuân thì muôn năm cũ
Những mộng mơ mà em anh ấp ủ
Sẽ như hoa như trái chín thơm lừng...
Kệ thời gian đi đến có vô chừng
Ta vẫn cạnh để mừng ngày mới đến
Và mỗi tối chúc nhau bên ngọn nến
Cháy nồng nàn thơm ngát đóa Quỳnh hoa
Có sao đâu dẫu tuổi có thêm già
Ta vẫn thế... nhạt nhoà điều không thể
Nếu có phải trải qua nhiều dâu bể
Vẫn hết lòng tha thiết một tình yêu
Mãi nhớ nghe anh khi có về chiều
Ta vẫn vậy hết lòng yêu tha thiết !
Trần Mai Ngân
7-6- 2018
Thứ Hai, 4 tháng 6, 2018
ĐẤT NƯỚC - ANH VÀ EM
ĐẤT NƯỚC - ANH VÀ EM
Có những ngày Đất và Nước thật buồn...như hôm nay , như bây giờ...
Đất cằn khô không còn mầu mỡ
Những vạt rừng cây chết hoang vu
Thay màu xanh bằng vàng úa thiên thu
Để mất dấu hẹn hò nhau thăm thẳm
Con sông cạn lặng lờ mệt nhọc
Chảy về đâu, nguồn cội ai tìm
Biển chết rồi, không tiếng - lặng im
Và hò hẹn đã cong nỗi nhớ
Đất và Nước của ta muôn thuở
Cho mọi người, cho cả em- anh
Một tình yêu bất tận màu xanh
Của trời đất, của sông, của biển...
Xin nguyện cầu, ước xin linh hiển
Đất nước vui- đôi lứa lại kề
Để cùng nhau nối lại lời thề
Em và anh - Tình yêu đất nước .
Trần Mai Ngân
Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018
LẬP LOÈ HOA LỰU ĐỎ
LẬP LOÈ HOA LỰU ĐỎ ...
Căn nhà lúc ấy nhỏ và chật chội so với số người ở trên một mét vuông nhưng thật ấm áp và hạnh phúc lúc nào cũng đầy tiếng cười vui ...
Sút tôi trồng duy nhất một cây Lựu ở phía ngoài ô cửa sổ to . Bên ngoài nữa là một khoảng không rộng của một hãng sản xuất nước tương Bông Sen . Cây Lựu không to lớn nhưng dáng rất đẹp cho hoa và trái quanh năm .
Tôi thích ngồi trên thành của ô cửa đó ngắm trời xanh , mây trắng bay ngang qua bông Lựu đỏ lập loè ... Cùng ngồi với tôi có cô Mèo lười cùng tuổi và cùng ngày sinh với tôi mà Sút rất cưng nó !
Khi tôi đi xa , Sút tôi nhìn cô mèo và nhớ đến tôi . Mắt Sút tôi màu nâu nên đa cảm và mênh mang lắm !
Sút tôi khỏe mạnh và yêu thuơng chăm lo thật tốt cho gia đình .
Nhưng cuộc đời khó định đoán ! Cơn bệnh của Sút diễn biến rất nhanh . Để chỉ còn nghe tiếng Sút gọi tên tôi qua điện thoại nghẹn ngào và đứt quãng ...
Mùa Xuân sắp về !
Tôi nhớ mênh mang về ngôi nhà thân yêu đó . Nhớ cây Lựu đỏ bên ô cửa và cả dáng cô Mèo nằm lim dim ...
Mơ hồ tôi nghe giọng Sút tôi : Con mèo cùng tuổi với Nị đó ! Nị bao nhiều năm thì nó bao nhiều tuổi ....
Mơ hồ tôi thấy đôi mắt nâu nhìn tôi trìu mến , yêu thương ...
Và thật sự tôi thấy mắt mình đang cay , dòng lệ rơi quanh !
Sút ơi ! Con nhớ người vô hạn !
Trần Mai Ngân
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)