Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016
VI TRẦN MÊNH MÔNG
VI TRẦN MÊNH MÔNG
Vi trần vốn đã mênh mông
Buông đi , thả hết để không là mình
Pháp trần một nỗi lặng thinh
Bóng ngày dĩ vãng vô minh đã từng ...
Với tay chạm phải muôn trùng
Hương trần như đã thôi ngừng tỏa hương
Sắc trần chi nữa vấn vương
Trăm cơn mộng cũng cuối đường đam mê !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)