Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

NGÀY CUỐI NĂM DƯƠNG LỊCH

 



NGÀY CUỐI NĂM DƯƠNG LỊCH 

Ngày cuối năm dương lịch 
Chị bán hàng rong đạp vòng xe mỏi
Tiếng rao mềm theo tờ lịch vừa rơi
Một năm qua rồi chơi vơi chới với…

Ngày cuối năm dương lịch 
Anh vá xe bên lề đường 
Khâu nốt cái ruột cũ mèm cho ông xe ôm 
Tỉnh lỵ nhỏ nên đường đi cũng ngắn… Chắc không sao!

Ngày cuối năm dương lịch 
Bên cửa sổ trên toà nhà cao thiệt cao
Có chị bếp đôi mắt buồn da diết
Đếm tiền gửi về quê - biết niềm tin vẫn còn…

Ngày cuối năm dương lịch 
Những mảnh đời thấp bé mỏi mòn
Hy vọng một ngày mai
Của tương lai hai không hai hai (2022)…

Và em…
Cũng ngày cuối năm dương lịch 
Quay lại bến sông xưa
Thả nỗi buồn theo dòng nước
Cầu ước một bình an…

Trần Mai Ngân 



Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2021

NGHĨ ĐẾN TẬN CÙNG

 



NGHĨ ĐẾN TẬN CÙNG 

Làm gì, cư xử gì…cũng nghĩ đến sự tận cùng để mà đối đãi với nhau.
Tôi là như thế!

** ĐỐI VỚI NGƯỜI 
Trong xã hội phức tạp này, người yêu kẻ ghét là chuyện hết sức bình thường. Lời thị phi cũng mấy ai tránh khỏi. Quan trọng là ta tiếp nhận nó như thế nào.
Với tôi. Tôi luôn lắng nghe để xét lại bản thân mình sai đúng. Nhưng tôi không giận, không trách cũng không để tâm. Có những điều uất ức quá, tôi chỉ nói lại vài câu phân giải. Hiểu không hay không chịu hiểu là do ở người.
Tôi lấy sự tận cùng trong cuộc sống để ta khoan dung nhau, tha thứ cho nhau. Mai này, tôi và người biết ai sẽ ra đi sớm vĩnh viễn… thì giận nhau có nghĩa gì nữa đâu…

** ĐỐI VỚI BẠN, NGƯỜI THÂN 
Đôi khi duyên không còn nữa. Những ngày thân ái bị lãng quên và quay lưng lại với nhau, xa cách…
Có người khe khắt đến không nhìn nhau. Tại sao như thế… khi đã có lúc ta đã cùng cười với nhau, cùng chung buổi sáng cà phê, cùng chia ly rượu vui xuân… Bây giờ tại sao lại vướng mắc, lại lạnh lùng…
Hãy nghĩ đến điều tận cùng mai sau này, ta có muốn giận nhau cũng không còn cơ hội. Ở cõi vĩnh hằng bạn có thể không tiếc thương nhau không? Bạn nói thật lòng đi và hãy quay về với nhau như ngày tháng cũ…Mong là vậy!

**ĐỐI VỚI GIA ĐÌNH - NGƯỜI TRĂM NĂM
Ta đã chọn nhau và chung sống.
Vỡ ra rồi cuộc đời không chỉ là hoa mộng mà còn cả men đắng cay chua chát.
Ta phải nương nhau và cùng bơi qua. Đừng hét vào mặt nhau, đừng ruồng rẫy nhau… vì làm sao ta có thể thay đổi được nữa ( với người có trách nhiệm)… khi cạnh ta là các con cần một hạnh phúc, một gia đình. Duyên số đã cột chặt nhau kiếp này, thôi hãy cùng cố gắng!
Vì thế tôi lấy sự tận cùng của chia xa để không buồn, không giận để sống tiếp và sống tốt… cho hết trăm năm!

** VỚI CÁC CON
Hãy quan tâm hơn, hãy yêu thương hơn và nói lời ngọt ngào  hiếu thảo với cha mẹ khi họ còn bên cạnh chúng ta.
Hãy luôn nhớ tháng năm không quay trở lại. Và tận cùng sẽ là lần ra đi vĩnh viễn của song thân. Chừng ấy các con có muốn nghe lời khuyên dạy, trách cứ…cũng không còn có dịp.
Khi ấy hãy đừng khóc vì đã muộn!
Bởi thế, ngay từ bây giờ còn kịp để yêu thương đến tận cùng như mỗi ngày là ngày cuối… Phận làm con hãy nên gìn giữ và thực hành tình yêu thương hiếu thảo. 

Trần Mai Ngân



Thứ Tư, 15 tháng 12, 2021

CHIÊM BAO TRÊN BIỂN

 



CHIÊM BAO TRÊN BIỂN

Chiếc tàu lênh đênh trên biển
Tôi mơ màng những chiêm bao…
 
Có người thương gia chốt mua đất lao xao 
Ở khu nhà nghèo nằm trong quy hoạch 
Giá rẻ hời phân lô khấm khá
Đất của ông bà đã đổ mồ hôi

Chiêm bao có tiếng cằn nhằn thúc hối
Bên đầu dây kia người khất nợ khóc than
Giọng lạnh lùng xé nát tan hoang
Một quen biết một thân tình bè bạn...

Chiêm bao kể về chàng trai trẻ
Bỏ thị trấn cùng mối tình chớm nở 
Lên khu phức hợp học chia bài ở casino 
Người yêu buồn khóc rồi lệ cũng sẽ khô…

Chiêm bao ngọt ngào giọng ru của mẹ
Hòa tiếng sóng buồn xa vắng mênh mông 
Nhịp điệu sầu của sắc sắc không không 
Hạnh phúc ở cuối chân trời xa lắc…

Chiêm bao hỗn độn mớ bòng bong chát đắng
Của vị đời mặn nhạt chua cay
Tôi choàng tỉnh giữa biển trời với cơn say
Hụt hơi chóng mặt và lẫn buồn nôn bởi… sóng! 

Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2021

XẾP HẠC GIẤY

 



XẾP HẠC GIẤY

Rảnh rỗi 
Tôi ngồi xếp từng cánh Hạc dĩ vãng 
Cất vào chiếc tủ thời gian
Ngày tôi còn là cô bé bím tóc môi mắt biết cười
Đón bình minh và hoàng hôn qua cửa sổ…

Bình tâm
Tôi ngồi xếp những cánh Hạc - nếp gấp đau khổ
Của một kiếp người lo toan
Cánh Hạc bay khắp nẻo đa đoan
Vòng tròn đời khép kín luẩn quẩn 

Hối lỗi
Tôi quỳ xếp những cánh Hạc
Với câu kinh sám hối 
Tội yêu thương - lỗi đã hết lòng 
Mõ chuông đồng vọng âm xa - Nam Mô A Di Đà…

Rồi buông…
Những cánh Hạc hôm nay về trời - bay xa 
Trong yên lặng mùa đông tháng Mười Hai
Mở bung vòng tròn một đường thẳng ngay
Rồi buông… cánh Hạc bay xa, bay xa…

Trần Mai Ngân





Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2021

LỜI PHỦ DỤ

 





LỜI PHỦ DỤ 

Lời phủ dụ từ tâm
Gửi cho mình đêm nay
Sáng như ánh trăng rằm
Ngày mười lăm, mười bảy…

Gần hết đoạn đường dài
Hỏi nhau mỏi mệt chưa 
Đường ngôi tóc chia thưa
Hai bên cùng đau nhói

Lời phủ dụ hấp hối
Khép đôi đuôi con mắt 
Chừa cái nhìn xa xăm
Nhốt vào ngăn tim cũ

Con Chìa Vôi ủ rũ
Hót đoản khúc nhạc buồn
Ngoài trời mưa cứ tuôn
Hiên xưa còn sót lại

Một cánh hoa khờ dại 
Hương gửi về trăm năm
Lời phủ dụ từ tâm
Mình ơi xin cất giữ!

Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2021

KHÓI

 



KHÓI
Đông về đốt lá trên sân
Có vài sợi khói tần ngần chẳng bay
Vương vào đôi mắt mi cay
Khói thương tro hiểu những ngày là đây...
TMN

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

NHỮNG MẢNH GHÉP VỀ ANH

 



NHỮNG MẢNH GHÉP VỀ ANH

**  Ngày xưa.
Nhà tôi kế nhà bảo sanh tư . Anh dưới quê lên ở với cậu mợ để được đi học. Lần mợ sinh em bé, anh mang cơm đến cho mợ… không hiểu đi kiểu gì mà vào nhà tôi…đi thẳng lên lầu - tôi lúc ấy trong phòng bước ra la hoảng “ má ơi…ăn trộm vô nhà mình…” . Anh hết hồn chạy trối chết mặc cho tôi hét lên…” tên kia dừng lại…” Lúc ấy chúng tôi khoảng 10 tuổi…

** Năm sinh nhật tôi 17 tuổi. Lần đầu tiên tôi mời vài người bạn trai ( vì sau năm 1975 thì nam nữ học cùng trường) . Tôi không mời anh nhưng anh theo bạn thân anh đến. Quà cho tôi là quyển sách TRÀ HOA NỮ của Alexandre Dumas. Tôi đọc và ghét thầm, người vô duyên tặng quà sinh nhật mà đi tặng một câu chuyện thật đau buồn!

** Rồi tôi lấy chồng. Anh lấy vợ. Cả hai cuộc đời đầy sóng đầy gió! 
Trớ trêu tình cờ đẩy chúng tôi gần nhau. Đó là số phận cũng là duyên phận để hai con tim chúng tôi hiểu ra là chúng yêu nhau và cần nhau…
Nhưng. Tôi và anh đều là người tốt, sống hết lòng với người cùng hôn phối tàn nhẫn.
Chúng tôi không thể bỏ hết để sống cho riêng mình.

** Rồi anh đi. Bỏ thành phố anh về vùng cao nguyên xa xôi sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Anh sợ anh sẽ quyến dụ tôi… 
Tôi ở lại sống tiếp những chuỗi ngày vô nghĩa nhưng tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ…

** Tôi và anh ngồi đối diện nhau. Người cán bộ đứng cách một mét hơn trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Anh là nghi can tội kinh tế.
Ra về, tôi để lại hơi ấm trong lòng bàn tay anh và đôi mắt đẫm lệ…

** Mấy mươi năm đã trôi qua!
Tôi vẫn sống với người chồng không trách nhiệm. Tôi vẫn long đong một mình trong mọi việc và trong lòng luôn giữ mãi hình bóng của anh.
Gặp lại nhau. Anh vẫn một mình.
Buổi sáng, trời cao nguyên thật đẹp. Anh đàn, tôi hát. 
Những bài tình ca từ xưa đến nay vẫn là chia cách dở dang.
Chúng tôi mỉm cười với nhau. Luôn là vậy dù lòng có nát tan.
Chúng tôi vẫn không hề nói câu “ anh yêu em hay em yêu anh” . 
Tôi ra về và vẫn để lại hơi ấm của mình trong đôi tay anh. Đôi mắt tôi vẫn ở lại mãi trong đôi mắt anh. 
Buổi trưa nắng cao nguyên vàng nhưng không nóng gắt…mà ấm áp.
Anh vẫy tay tôi sau hàng hoa Lăng Tiêu rực rỡ. Tóc anh bây giờ đã hai màu sương khói…
Tôi bước vội…bỗng nghe anh hét to : ”Tên kia dừng lại…”
Tôi không như anh ngày xưa chạy trối chết. Tôi dừng lại. Nhưng. Anh và tôi vẫn bất động đứng im ngay chỗ của mình!

Trần  Mai Ngân

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2021

PHẢI KHÔNG ANH

 



PHẢI KHÔNG ANH

Anh!
Sáng nay bên cửa sổ còn sót lại nhánh Cúc vàng
Nói với em mùa thu luẩn quẩn đâu đó
Nói với em mùa đông đừng đến vội
Để cây cành khô trụi nhánh yêu thương 

Anh!
Mùa cũ qua đi còn vương, còn vương
Vương trên mắt trên môi nụ cười xa lắc
Nhưng đầm ấm tràn đầy buộc chặt 
Tuổi hai mươi hay ở tuổi năm mươi…

Anh!
Rồi cũng tiễn thu đi - dẫu biết 
Hẹn chu kỳ mùa quay trở lại
Chỉ nhánh Cúc vàng sẽ trở thành hoang dại
Rã xác hoa tàn chăm bón đất hôm nay…

Anh!
Tất cả còn đó không phai, không phai
Như vẹn nguyên trái tim em nóng hổi
“Phải không anh…” mãi là câu em hỏi
Mà trả lời sao chỉ một thinh âm!

Trần Mai Ngân


Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2021

XUỐNG PHỐ



 



XUỐNG PHỐ
Chở xuống phố dăm nỗi buồn đem bỏ
Đi một vòng theo huyên náo chiều nay
Tôi là ai và tôi lại là ai
Mà môi mắt nụ cười chi rất lạ!

Trần Mai Ngân 

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021

WHISKY CŨ

 



WHISKY CŨ…

Có lúc em đã say
Ba mươi mốt tháng Mười - say hương thu cuối 
Em đã say, say anh đắm đuối 
Chếnh choáng như say men Whisky

Có lúc em đã chạy đi, chạy đi
Về ngoại ô nơi chỉ có màu xanh của lá
Và những con nước mười bảy*tràn về
Mùa lũ ủ ê… ngập úng đôi chân tình ẩm mốc…

Có lúc tuyệt vọng chừng như em đã khóc
Nước mắt không rơi nhưng nghẹn cả lời
Có lúc… có những lúc là như thế
Em đã say và đã chạy đi…

Em biết chẳng để làm chi
Chỉ là say men nồng chai Whisky cũ!

Trần Mai Ngân

* Con nước 17 là con nước lớn nhất trong tháng 9al.

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2021

CÁNH CÒ QUA SÔNG

 



CÁNH CÒ QUA SÔNG

Chiều nay mênh mông mênh mông
Cánh Cò trắng bay qua sông qua sông
Nước lũ tràn về ngập đồng
Cánh Cò bay trong bão giông một mình…

Đôi cánh chao nghiêng tội tình
Chở lao đao nỗi buồn in bóng nước
Thân Cò lặn lội sau trước
Thương sáng chiều trăm vết xước đường bay…

À ơi… đôi cánh chẳng may
À ơi… chập chùng đường dài quạnh quẽ
Cánh Cò về - con chờ mẹ
Đường chông gai mẹ mạnh mẽ vượt qua…

Chiều nay mênh mông mênh mông
Cánh Cò trắng bay qua sông qua sông…

Trần Mai Ngân


Thứ Tư, 20 tháng 10, 2021

HOA MẬN





HOA MẬN
 
Em đi về vườn cũ
Dấu chân mình còn đây
In đậm chỗ đứng này
Hoa Mận trắng bay bay…

Chúng mình đã đổi thay
Anh bây giờ có hay
Em bây giờ chẳng hay
Chúng mình đã đổi thay

Hoa Mận cứ vô tình
Trắng xoá… trắng xoá…bay!

Trần Mai Ngân




Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2021

BẮT ĐẦU VÀ KẾT THÚC Ở ĐÂU…

 



BẮT ĐẦU VÀ KẾT THÚC Ở ĐÂU

Mùa Thu bắt đầu và kết thúc ở đâu
Em không nhìn thấy cũng không hay biết
Em nhặt chiếc lá vàng luyến tiếc 
Đi tìm anh và nói đây là bằng chứng!

Tháng Mười bắt đầu và ra đi như thế nào
Em mơ hồ chợt tỉnh chợt mê
Ôm tình yêu cũ trên đôi tay gầy guộc 
Đi tìm anh - hỏi có còn không…

Bình minh bắt đầu từ con sông
Có nụ cười của chúng mình trên khung ảnh
Em nâng niu, anh vô tình
Em biết nhưng lặng thinh…

Hoàng hôn tắt, ráng chiều cũng vội
Em không níu kéo làm gì
Tơ duyên mỏng nhẹ như áng mây bay đi
Phải rồi - thời gian là cơn mộng…

Em và anh bắt đầu từ đâu
Dấu chân sâu bên chiếc cầu dĩ vãng 
Nhưng nước sông cứ trôi mãi
Không quay về - ta kết thúc rồi sao?

Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2021

THƠ ĐƯƠNG THÌ CON GÁI

 



THƠ ĐƯƠNG THÌ CON GÁI

Thơ đương thì con gái
Là lúc em yêu anh
Nụ tình treo rất xanh
Chờ kết thành trái chín…

Thơ ghi hôm luýnh quýnh 
Anh ngỡ ngàng nhìn em
Đôi mắt huyền mi cong
Dáng hoa người trong mộng

Thơ say mê đồng vọng
Tả không hết chuyện mình
Một đôi rất đẹp xinh
Như trời ban trao tặng…

Anh nhiều lần căn dặn 
Những phản trắc lòng người
Ngày sau ai biết được 
Nên em hãy mỉm cười 

Yêu anh em làm thơ 
Trăm nghìn bài như một
Chỉ tình yêu ngu ngơ
Quên hết lời anh dặn…

Nước mắt rơi giọt mặn
Thơ chín cả trái sầu
Giờ biết phải tìm đâu
Thơ đương thì con gái…

Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2021

HOA GIẤY MÀU XÁC PHÁO

 



HOA GIẤY MÀU XÁC PHÁO 

Em soi bóng mình
Trên dòng sông cũ - ánh trăng thu bàng bạc đêm 12
Hàng hoa Giấy màu xác pháo… những bông hoa rơi và trôi theo dòng nước
Từ đó vu quy…

Em soi bóng mình
Chiếc bóng lặng câm trên tường vôi trắng
Không thấy đâu là nụ cười - đâu là giọt nước mắt 
Nhập nhoà lẫn trộn vào nhau - hôn phối!

Ngày thăm thẳm đêm dằng dặc 
Tháng và năm như vốc nước qua kẽ tay
Trôi tuột ngôn từ yêu đương
Nhưng - vẫn lắng đọng tình bao dung trọn vẹn 

Em soi bóng mình vào đêm
Nhưng không còn thấy bóng nữa
Chỉ tối om một bóng tối đặc quánh
Đêm Trung Thu không trăng sao - đêm ngoại lệ!

Trần Mai Ngân 




 

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

SỰ THẬT

 
 


SỰ THẬT 

Anh
Thắt những chiếc nơ xanh nơ vàng
Cho những lời ngôn tình mơ màng
Rồi thả bay đi - về em và tất cả
Sự lập lại giống nhau như thuộc bài 
Một đường cưa cũ người thợ đốn nhiều cây ngã…

Em 
Chắt chiu chiếc hộp kỷ niệm
Giữ gìn như kho báu của riêng mình
Kết vòng nguyệt quế cho cuộc tình
Lấp lánh nhất tuyệt vời nhất
Những thánh thiện ngây và ngô - Em đặt tên tình yêu anh…

Hôm nay
Sự thật là màu xanh của trời
Là màu trắng đám mây bay đi
Nhẹ nhàng và đôi ta mỉm cười 
Thắp nến cho ngày đã qua thật đẹp!

Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2021

ĐI VỀ LẶNG LẼ

 



ĐI VỀ LẶNG LẼ 

Em nghĩ không phải bằng cách này…

Anh đi và về trong lặng lẽ 
Em đón anh trên tay người bịt kín khẩu trang
Không kịp thốt lời cảm ơn 
Họ vội vã còn đưa bao người về nhà nữa…

Ngoài hiên vẫn giăng dây bảng đỏ
Mình đi vào thôi anh…
Em ôm anh - hũ sành sứ lạnh tanh
Tro bụi hình hài còn hăng mùi củi đốt…

Chỗ chiếc bàn anh hay ngồi vẫn vậy
Chỉ có thêm đôi nến trắng 
Chiếc bình hương nghi ngút khói bay vòng
Chẳng có bông hoa nào trong mùa giãn cách

Anh bây giờ thanh thản
Chẳng còn đau cũng chẳng phiền sầu
Em hứa nước mắt chẳng rơi đâu
Không làm anh bận lòng luyến tiếc 

Em không ngờ và cũng không hề biết
Rằng hôm nay lại có một ngày
Hình hài anh còn chút bụi tro này
Đi lặng lẽ… về thôi lặng lẽ 

Em không ngờ và cũng không hề biết
Rằng hôm nay lại có một ngày…

Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2021

PHONG TỎA MÙA THU

 



PHONG TOẢ MÙA THU 

Khi những chiếc hàng rào lạnh lùng phong toả mùa Thu
Tháng Tám cứ lưng chừng chậm bước
Hoa Cúc vàng hay những bông Thược Dược
Ngơ ngác hỏi nhau hương toả bay đi đâu…

Dãy nhà im đóng cửa buồn rầu
Văng vẳng tiếng ví dầu của mẹ
Ru mùa Thu - ru con gái chào đời 
À ơi… à ơi… khúc hát muộn…

Một ngôi nhà khác bên khung cửa sổ 
Người đàn ông ôm đàn guitar 
Lời ca theo nắng theo gió
Gửi nhớ thương cho người nơi xa…

Tháng Tám chầm chậm qua - chầm chậm
Xin không nhạt không nhoà phía chúng ta
Ở nơi đó anh nhớ cùng em thắp nến
Lung linh Happy Birthday bản tình ca…

20 tháng 8 Happy Birthday 
Anh nhớ chúc em lời ngôn tình : rằng anh vẫn còn yêu!

Trần Mai Ngân



Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

CHUYỆN Ở KHU PHỐ PHONG TOẢ

 



CHUYỆN Ở KHU PHỐ BỊ PHONG TỎA 
Nhà tôi nằm ở đường Trần Văn ơn, phường Một thuộc khóm Nguyễn Du. 
Xóm tôi thực ra chỉ có 8 căn hộ trên một dãy dài khoảng 100m, không có nhà đối diện trên con đường có chiều ngang 4m. Đối diện với nhà chúng tôi là dãy tường dài của Toà Giám Mục Vĩnh Long - nơi này lúc nhỏ thì tôi nghe nói là đức cha Ngô Đình Thục ở. Một toà nhà đẹp kín cổng cao tường xây dựng theo kiểu Pháp.

Chiều ngày 12-8-2021 lúc 17h30 thì công an, dân quân bỗng ập đến kéo dây ngay đầu đường và dán lệnh phong toả. Hỏi ra mới biết có 2 ca dương tính ở đường Võ Thị Sáu nhưng cũng thuộc về khóm Nguyễn Du, thế là phong toả cả khóm, cả xóm tôi.
Tối đó tầm 20h thì cả xóm tôi được y tế đến test liền tại chỗ… Lạy trời, cả xóm đều âm tính và bình yên… và vài ngày sau chúng tôi lại được test đợt hai…
Có tham gia trực tiếp vụ test tôi mới biết rõ ràng cách làm việc và sự cực nhọc của cán bộ y tế như thế nào.
Họ phải trùm kín trong thời tiết nắng hay mưa… đứng làm liên tục…rất cực nhọc. Tôi bịt khẩu trang, mang bao tay và trùm kín lúc trước khi đi ST chỉ khoảng hơn nửa tiếng đã khó chịu, còn họ phải giờ này qua giờ khác…làm từ khu này qua khu khác thì đã thấy là thương họ lắm rồi…
Còn các em dân quân thay nhau 5giờ đổi một người, cứ thế trực 24/24 để đem lại sự an toàn cho dân…

Những ngày phong toả này chúng tôi nhận được sự trợ giúp của phường, của tổ trưởng khu mình về việc đi chợ thay nên sinh hoạt không xáo trộn và những bữa cơm vẫn đầy đủ món ăn mình cần. Với tôi như vậy thật là diễm phúc.
Phong toả hôm nay được một tuần thì các hộ đã nhận được 2 lần quà của nhà nước viện trợ gồm có gạo, mì gói, nước tương, nước mắm, đường và rau củ… Tuy không nhiều nhưng tôi thấy vui và cảm động vì sự quan tâm đến người dân. Nước mình còn nghèo thì thể hiện chia sẻ theo sự ít oi vậy…

Hôm nay, giữa trưa nắng lại nhận quà viện trợ. Nhìn các em đi phát quà mà thương. Và tôi cảm thấy vui cảm thấy mang ơn mọi người và cuộc đời này…
Vẫn còn những điều thật tốt đẹp. Những chia sẻ nghĩa tình…
Tôi mong mỗi người trong chúng ta hãy sống và giữ gìn sức khoẻ thật tốt cùng nhau ngăn chặn bệnh dịch lây lan…
Tôi thấy những BS, những y tá đã quá tải…có người nói trong nước mắt “ các bạn hãy ở nhà, hãy cẩn thận giữ gìn chính mình là giúp chúng tôi. Chúng tôi mệt lắm rồi, đuối sức rồi…” Trái tim nào dù có cứng rắn đến đâu cũng phải mềm đau và rơi nước mắt…

Chưa bao giờ đất nước chúng ta buồn đau và mất mát thương tâm như thế này…
Việt Nam ơi, Sài Gòn yêu thương ơi…và tất cả chúng ta ơi hãy cùng nhau cố gắng và vượt qua… Tôi cầu nguyện và tin rằng đất nước chúng ta và cả thế giới sẽ đẩy lùi dịch bệnh trở lại cuộc sống bình yên hạnh phúc….

Buổi trưa, bầu trời rất xanh và mây trắng vẫn bay nhẹ nhàng chở hy vọng của tôi và lời nguyện cầu của tôi… Bình an cho tất cả.❤️

TMN


Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2021

CÓ MỘT NƠI

 



CÓ MỘT NƠI…

Có một nơi hổm nay
Những đám mây kết thành hoa trắng
Đưa tiễn và chở che… những linh hồn xếp hàng hoá than tro…
Không một vừng nhang khói, không tiếng khóc biệt ly
Lặng lẽ đến khôn cùng
Chỉ người tài xế gục đầu vào vô lăng hoảng hốt…

Có một nơi hổm nay
Xe nối đuôi thật dài
Mà cô đơn đến tội
Những linh hồn buông vội… trần gian vừa chia tay 
Chưa kịp lời trăn trối…nỗi kinh hoàng ra đi…

Trên bầu trời hôm nay
Có những cánh chim di
Mây kết thành tang trắng
Khóc linh hồn người đi…

Trần Mai Ngân 

** 7-8-2021 .Viết bài thơ trong nước mắt…😥😥

Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2021

ĐƯỜNG PHỐ BUỒN

 




ĐƯỜNG PHỐ BUỒN

Đường phố buồn, đường phố thật buồn
Không tiếng chân không lời gọi thưa 
Đường phố nằm nghe cơn mưa - cơn mưa lạnh căm
Người dưới hiên lạnh căm không chỗ nằm…

Đường phố buồn, đường phố thật buồn
Ngọn đèn báo tin không người bước qua 
Dấu vạch trắng nhoà như dấu lệ nhoà
Chỉ tiếng còi xe chạy vội về phía xa…

Đường phố buồn, đường phố thật buồn 
Dòng người bồng bế nhau chạy trốn
Không chiến tranh sao mắt lệ vòng quanh
Phận người ôi… mong manh mong manh…

Đường phố buồn và đường phố buồn
Từng dòng người bồng bế nhau chạy trốn…

Trần Mai Ngân 

** Mùa dịch năm 2021

Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

TIA CHỚP SỐ PHẬN

 



TIA CHỚP SỐ PHẬN

Ánh chớp của số phận
Giông bão của cuộc đời 
Đe doạ chúng ta
Giữa cánh đồng hoang vu - em bất lực…
Không thể tựa bờ vai anh

Thế mà…
Anh khóc - những giọt nước mắt muộn màng
Trái tim em hoá đá 
Mở trừng to đôi mắt em chờ tiếng sét
Một tiếng sét khủng khiếp 
Huỷ diệt chúng mình…

Thôi! 
Giữa cánh đồng hoang vu
Nụ cười em gửi lại! 

Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

CHẠY TRỐN ĐI

 



CHẠY TRỐN ĐI

Trốn đi, trốn đi…
Chạy trốn đi…
Khỏi sự thật này
Những con số hoảng loạn kiếp người

Trốn đi, trốn đi
Chạy trốn đi…
Chạy trốn khỏi ngày mai
Không ai biết mình là ai, ra sao…

Chạy mau, chạy mau…
Nhưng… chạy đi đâu, về đâu
Khi quanh ta những hố sầu trùng vây
Về đâu, về đâu đây…

Tôi ôm mặt khóc
Giật mình chợt hay nước mắt không còn! 

Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2021

THƠ 1-2-3

 



THƠ 1-2-3

**VÍ DỤ NGÀY MAI

Chúng ta không còn nhận ra nhau nữa
Đôi mắt lạnh lùng như chẳng hề quen

Ví dụ ngày mai
Trái tim em nói lời đổi thay
Là khi ấy nhân loại cũng không còn tình yêu nữa…

**GIẤC MƠ

Đêm giông và đốm lửa 
Người đàn bà mải miết chạy tìm…

Những sợi dây vô hình giăng khắp lối 
Khoảng cách rất mong manh nhưng không thể bước qua 
Cánh cổng đóng im - tuyệt vọng!

**THIÊN ĐƯỜNG

Chỉ là những bình minh chim hót
Dòng xe cộ nối đuôi nhau - tiếng còi xe, tiếng càu nhàu

Những tiếng ồn ào của nhịp sống bình an
Đó là hạnh phúc 
Nhưng - đâu rồi…hôm qua…

**BỊ ĐÁNH CẮP

Mất buổi sáng, mất buổi chiều 
Và mất cả những đêm thư thả

Quanh nơi đây mọi thứ đều hối hả 
F0, F1… những tên gọi mới được đặt ra
Từ Corona doạ đe mạng sống!

**KHI TUYỆT VỌNG HÃY HÁT LÊN VÀ NGHĨ VỀ NHAU

Để thấy trái tim mình còn nơi nương náu
Để thấy đời sống vẫn là giọt mật ngọt ngào

Để thấy rõ 
Anh và em vẫn là một
Dìu nhau qua tuyệt vọng đến bình yên!

Trần Mai Ngân

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

NGÀY BUỒN

 


NGÀY BUỒN!

Buổi sáng
Ban mai vẫn tiếng chim hót 
Sao đường phố chưa chịu thức dậy
Những ngôi nhà, hàng quán cửa đóng im
Dòng xe thưa thớt… đôi ba người lặng lẽ…
Sài Gòn ơi! Vĩnh Long ơi… giọt sương hay nước mắt…

Buổi trưa 
Nắng cứ mặc - mưa bỏ mặc
Trong cánh cửa sổ có đôi mắt nhoà
Sài Gòn ơi! Vĩnh Long ơi… 130km 
Mà cách xa mà vời vợi đợi chờ…

Buổi chiều
Chiếc tivi bản tin thời sự
Những con số màu đỏ, những tỉnh thành màu đỏ 
Những phận đời… tôi nghe rất rõ
Không cố tình nhưng gieo trách oán cho nhau…

Đêm
Đêm trằn trọc thở dài - đau…
Tiếng còi xe cấp cứu 
Lại có người cách ly 
Đi trong vội vã và hốt hoảng…

Tôi nói với em…ta hãy nguyện cầu 
“Vũ trụ ơi xin đoái thương 
Cho người sống lại đời thường bình yên!”

Trần Mai Ngân


Thứ Tư, 30 tháng 6, 2021

CẦN THIẾT

 



CẦN THIẾT

Cần thiết không em gượng cười như thế
Nắng mưa nào cũng có một nguyên nhân
Xuân hạ thu đông đã hết ân cần
Trang sách cũ không còn ghi nhật ký…

Cần thiết không chia xa là như ý
Vội chiều nay nắng nhạt chở qua sông
Em có chắc rằng sóng yên gió lặng
Chẳng bềnh bồng chẳng chếnh choáng phải không?

Nếu cần thiết xa nhau là rất thật
Em cười đi và như ý em đi…

Trần Mai Ngân