Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2019
Thứ Hai, 18 tháng 3, 2019
THÁNG BA LỖI HẸN
THÁNG BA LỖI HẸN
Hít hà...tháng Ba đánh rơi hò hẹn
Em quay lưng cúi mặt nói... đừng anh...
Hôm ấy trời chẳng xanh đâu...mưa giông
Từ chối anh , em bão tố trong lòng...
Hít hà tháng Ba nắng hanh vàng cháy
Đốt rụi tình nhen nhúm đã từng lâu
Từ chối anh em giấu biệt nỗi sầu
Cay mi mắt lòng đau ai thấu tỏ
Hít hà tháng Ba cung đường bỏ ngỏ
Em giận hờn không duy chỉ mình em
Chất ngất này em sẽ mãi lặng im
Đâu cần nói nghĩa là yêu đã hết
Hít hà tháng Ba ngọt ngào mỏi mệt
Em không cần vì đã hoá hư vô
Chuyện xưa nay em chôn lấp vào mồ
Hương và khói bay lên lời ly biệt !
Trần Mai Ngân
18-3-2019
MƠ HỒ...
MƠ HỒ ...
Mơ hồ tôi thấy
Chân đi vội vàng
Rời bỏ trần gian ...
Ngày tôi xa ấy
Nhiều chiếc lá Bàng
Rơi nghe ngỡ ngàng
Muôn trùng xót xa !
Mơ hồ hương hoa
Tiếng khóc bạn bè
Vây quanh chỗ nằm
Phận người rong rêu
Mơ hồ , mơ hồ
Những bước liêu xiêu
Bình tâm nguyện cầu
Giọt nước mắt khô !
Mơ hồ , mơ hồ
Nằm sâu dưới mồ
Hồn còn lênh đênh ...
TRẦN MAI NGÂN
Thứ Năm, 14 tháng 3, 2019
MẸ TÔI
MẸ TÔI
Mẹ tôi, nghe kể lại lúc nhỏ là cành vàng lá ngọc của ông bà ngoại tôi. Dĩ nhiên là mẹ tôi rất đẹp. Lúc con gái mẹ tôi ốm yếu , học khá giỏi bạn bè thường chọc mẹ tôi là Hàn Ni trong tiểu thuyết Quỳnh Dao vì mẹ tôi cũng bệnh tim.
Mẹ lấy ba tôi cũng là mối tình đầu . Do ông bà ngoại gã sớm khi mẹ tôi 20 tuổi vừa tốt nghiệp sư phạm.
Thế là cuộc đời của mẹ mới thật sự bắt đầu từ đây.
Mẹ sinh chị tôi năm mẹ 22 tuổi , lúc này mẹ vẫn còn rất ngây thơ , chưa biết bế con ra sao ( vì mẹ tôi không có em , ông bà ngoại chỉ có mình mẹ ) .
Nhưng lúc này thì mẹ đã vỡ mộng , cuộc đời không là thơ , là mơ ...mẹ tôi hay khóc mỗi khi chị tôi quấy làm mẹ lo sợ. Nhưng mẹ tôi kiên cường lắm chỉ khóc thầm một mình...
Năm tháng trôi qua , mẹ ru chị lớn lên theo cái bóng in trên tường những trưa và tối !
Lúc ấy nghe kể lại mẹ tôi vất vả để kiếm tiền mua sữa cho chị . Mẹ vừa đi dạy học , vừa đi " buôn lậu " vải, thuốc lá và băng cassette ...Vì dáng vóc mẹ tôi hiền như nữ sinh nhà lành nên qua mắt bọn lính bắt ở mỗi trạm xét !
Rồi tôi ra đời khi chị tôi 12 tuổi . Tôi đã từng buồn khi mẹ kể thật lòng là mẹ không hề nghĩ sẽ có thêm tôi.... Nhưng khi lớn lên, tôi hiểu . Tôi không giận nữa mà còn thuơng mẹ hơn.
Tôi cũng không ngờ người phụ nữ mãnh mai , khi đi học hay ngất xỉu mà lại trở nên khỏe mạnh kiên cường để chăm tôi và chị thật chu đáo.
Mãi tới bây giờ tôi 27 tuổi . Tôi chỉ thấy mẹ khóc duy nhất một lần là khi tôi bệnh . Lần đó mẹ ngủ ngồi cả hơn 10 ngày với tôi trong bệnh viện , chỉ một mình mẹ .Tôi mới biết với mẹ - tôi và cả chị là điều quan trọng nhất. Tôi và chị là cuộc sống của mẹ mãi cho đến ngày nay.
Mẹ dạy chị học , rồi dạy tôi... Mẹ rất dữ mỗi khi tôi hư , học hành lơ đễnh , hoặc tôi nói quanh co dối mẹ . Mẹ cũng vừa là người cha nghiêm khắc , dạy chúng tôi cách sống , cách ở đời và làm người phải tốt !
Lần tôi thiếu điểm vào ĐH Kinh Tế . Mẹ đã quyết định cho tôi thi vào trường ĐH RMIT . Tôi nhớ mãi trên chuyến xe lên SG mẹ đã nói với tôi : Học nơi đây nếu không tốt nghiệp ra trường xem như mẹ và con đem muối bỏ vào bể nha ...Hãy hết sức cố gắng.
Bao khó khăn và vất vả rồi cũng qua đi . Tôi ra trường và trời thuơng có việc làm ngay , ổn định.
Mẹ đã hết lo đâu.
Mẹ lo cho tôi một căn hộ nhỏ vì mẹ nói an cư thì mới lập nghiệp.
Bây giờ mọi thứ đã bình an .
Mẹ đi đi về về . Khi thì mẹ cho tôi , khi thì mẹ cho chị và ba ở Vĩnh Long.
Mẹ cứ là con thoi đi về . Không nghĩ cho mẹ !
Khi có mẹ , mỗi sáng vừa thức dậy còn nằm trên giường tôi đã nghe tiếng nhạc du dương chào ngày mới , nghe hương thơm ly cà phê mẹ đang pha... Rồi nào , Huy uống ly nước lọc mẹ rót sẵn .
Và khi tôi ngồi vào bàn ăn thì tô mì , phở hoặc trứng chiên đã sẵn sàng với muỗng nĩa...
Tôi còn hạnh phúc nào hơn.
Rồi vài hôm thì mẹ lại phải quay về trông giúp hai cháu cho chị đi chơi hoặc đi công tác.
Mẹ luôn cười . Mẹ tôi có nụ cười rất tươi đẹp . Không ai nói mẹ tôi biết buồn cả . Tôi nghĩ bao nỗi buồn, bao hụt hẫng mẹ đã cho hết vào thơ rồi .
Thật vậy !
Tôi nợ mẹ nhiều quá ! Nếu có kiếp sau tôi vẫn xin được có người mẹ như thế !
Chị à...chị có thấy mẹ là trầm hương đang tỏa thơm và lụi tàn dần không .
Chị và em nhất định không được làm cho mẹ buồn nha. Chúng ta phải mang ơn và giữ gìn mẹ !
Ghi lại lời Minh Huy❤️
NGHE KHÚC THUỴ DU GIỮA SÀI GÒN
NGHE KHÚC THUỴ DU GIỮA SÀI GÒN .
Sài Gòn có người được sinh ra ở đó , nhưng không được lớn lên ở đó ...và bỗng trở về khi đã hơn nửa cuộc đời người . Để cảm nhận rõ Sài Gòn...
Sài Gòn có rượu bia , có vũ trường cả đêm nhộn nhịp .
Sài Gòn có những bữa cơm nhạt , có những góc tối chiếu chăn không đủ ấm khi mưa gió lê thê.
Sài Gòn có những toà nhà đẹp sang trọng tưởng có thể hái tới trăng sao và cũng có những ngôi nhà như ổ chuột mùa nước ngập phải kê bàn , ghế , giường lên cao và ngồi nhìn con nước lêu bêu trôi cùng rác rến...
Sài Gòn có cả một trời hạnh phúc với xe ô tô nhiều tỷ , có nụ cười của giai nhân bên cạnh . Thì Sài Gòn cũng có những mảnh đời cơ nhỡ , cô đơn, bất hạnh . Có những giọt nước mắt rơi xuống đời cơm áo vì những cuộc đua sấp ngữa...
Sài Gòn có những con đường xưa lá me bay , có những hàng cây cổ thụ đổ dài bóng mát cả trăm năm hò hẹn ... Thì cũng có Sài Gòn nay đường mở rộng thênh thang trơ trọi bê tông , nóng chang chang hầm hập rát bỏng khi dừng lại chờ đèn đỏ hay kẹt xe...
Sài Gòn có đủ thứ giai điệu trong cuộc sống - Buồn vui , hạnh phúc và khổ đau.
Tôi yêu Sài Gòn như yêu một người tình trăm năm . Tình yêu tôi lúc nào cũng cháy bỏng nồng nàn.
Ở Sài Gòn ai đã có những hẹn hò tay trong tay của cả đêm thánh mới cảm nhận hết đêm của Sài Gòn không ngủ . Đêm của Thiên Chúa và tình yêu .
Sài Gòn cũng là buổi ban trưa , người ta chỉ cần ngồi cạnh nhau để nghe tiếng đời trôi rất nhanh như con nước vô tình ...
Sài Gòn có những hội ngộ và ly biệt để tôi hay ai đó khi ra về bật khóc một mình giữa Sài Gòn .
Khóc để cảm nhận mình hạnh phúc .
Và cứ khóc trong tiếng nhạc , lời ca mồ côi thoáng xa , thoáng gần..." Hãy nói về cuộc đời , khi tôi không còn nữa , ... Thụy bây giờ về đâu...Thuỵ ơi và tình ơi ..." *
Để từ đó Khúc Thuỵ Du là bài hát tôi chọn để nói về mình , ít nhất là về một khoảng đời của mình mà tôi nghĩ là hạnh phúc !
Trần Mai Ngân
*** Xin tặng những ai yêu Sai Gòn.
* Lời bài hát Khúc Thuỵ Du của nhạc sĩ Anh Bằng .
Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2019
SAY CỐ NHÂN
SAY CỐ NHÂN
Rót một ly gọi nhau cố nhân
Một ly xin lỗi hết ân cần
Con đường thẳng tắp xa nhau mãi
Mùa hạ cháy nồng hay xuân phai
Rót một ly ta say , ta say
Bóng em trong đáy cốc hay ai
Chiều nay giăng tím chiều hôm ấy
Em đến bên trời ta mơ hoa
Rót một ly xin lỗi nhạt nhoà
Ký ức bây giờ như vệt tro
Rải trên sông lạnh làm tang chế
Khóc một thời yêu "dáng hoa" xưa...
Rót một ly uống hết không chừa
Nỗi đau , nỗi nghẹn bình rượu đắng
Khứa nát linh hồn ta như dao
Nhớ em ta uống cạn nghìn sau...
Cứ thế ta uống cùng gió sương
Tình em ... xin nợ một vết thuơng
Rót thêm ly nữa sầu cô quạnh
Em biết gì không ...sao xa nhau !
Em biết vì sao ta xa nhau
Em biết gì không sao xa nhau !
Trần Mai Ngân
9-3-2019
Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019
RU TÔI
RU TÔI ....
À ơi...à hỡi... à ơi...
Tôi ru tôi giữa muôn đời thinh không
À ơi...à hỡi... mênh mông
Đêm vây, đêm bủa sắc không quấn tròn
À ơi... à hỡi... mỏi mòn
Quên quên , nhớ nhớ vẫn còn cột nhau
À ơi...à hỡi ...nỗi đau
Vấn duyên se chỉ thắt vào đôi ta
À ơi...một cuộc ta bà
Giật mình chưa ngủ...thoắt là hôm qua !
Trần Mai Ngân
3-3-2019
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)