Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017
Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017
KHI ANH BUỒN
Anh buồn một, em buồn mười
Để bài thơ vắng nụ cười tặng nhau
Đêm nay trăng nhạt phố nào
Đầy trời lệ khóc... ngôi sao lạc đường
Anh buồn... buồn đến tơ vương
Em thương thương đến là thương... anh à!
Buồn ơi, buồn hãy đi qua
Để cho hoa bướm lại hòa vào nhau
Anh buồn, buồn đến chênh chao
Em thương thương đến nhường nào biết không
Anh buồn, buồn đến mênh mông
Em thương thương đến nát lòng... buồn hơn!
Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017
VÒNG VÈO
Vòng vèo nên đã lạc đường
Ngã ba bên đó phố phường vắng tôi
Dừng mà như thể xa xôi
Đã đi muôn nẻo là thôi chẳng về
Vòng vèo tâm lạc bến mê
Con sông trăm ngả chưa hề cạn em
Kéo cho khoảng cách xa thêm
Là ta bỏ lại hương đêm mất người
Vòng vèo rơi hẳn nụ cười
Của ngày tháng cũ xa rời thành tâm
Ơn người đã bỏ trăm năm
Trái tim ấp ủ lặng thầm vết thương...
Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017
NGƯỜI ĐI, NGƯỜI Ở
Người đi quên chuyện chúng mình
Tôi còn ở lại thình lình cũng quên
Con sông dòng nước thênh thênh
Nhớ quên, quên nhớ lênh đênh chẳng về...
Người đi sao bước não nề
Đôi chân nằng nặng mệt mề dặm xa
Tôi như viên đá hóa ra
Nghìn năm im lặng nhạt nhòa chính tôi!
Người đi, tôi ở... với tôi
Lục Bình đứng lại hay trôi phương nào
Sáng nay lời gió thì thào
Người đi, tôi ở... ai nào có vui!
CẢI TÁNG
Tôi cải táng vầng trăng
Xa xôi về huyệt lạnh
Người ở lại an lành
Quên đi ngày xa xưa...
Tôi cải táng gió mưa
Qua đời nhau lận đận
Chít khăn sô ngập ngừng
Có rơi dòng nước mắt
Tôi phải đi hay dừng
Sông đời trôi mê mải
Bên lở bồi đời nhau
Xin để dành mai sau
Tôi cải táng nỗi sầu
Gần tuổi đời trăm năm
Nghe xa vắng thì thầm
Lời kinh tôi sám hối !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)