Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016

VI TRẦN MÊNH MÔNG

 VI TRẦN MÊNH MÔNG 

 

Vi trần vốn đã mênh mông

Buông đi , thả hết để không là mình

Pháp trần một nỗi lặng thinh

Bóng ngày dĩ vãng vô minh đã từng ...

 

Với tay chạm phải muôn trùng

Hương trần như đã thôi ngừng  tỏa hương

Sắc trần chi nữa vấn vương

Trăm cơn mộng cũng cuối đường đam mê ! 

 

 

2 nhận xét:

Lương Đức Kỳ nói...

Bài thơ hay lắm

Khúc Thụy Du nói...

Hôm nay em mới thấy . Xin lỗi vì trả lời muộn ạ .
Thân chúc anh Đức mùa Vu Lan vui và hạnh phúc .