Đến một lúc nào đó mọi thứ xung quanh bỗng trở nên không còn tha thiết nữa . Những lợi danh , những tranh đua ...không còn quan trọng nữa và những yêu thương cũng không cầu , không mong nữa !
Những lúc đó là bây giờ đây .
Ta chỉ muốn quay về ngồi yên dưới hiên nhà . Ngồi yên để ngắm mây nhẹ nhàng bay thênh thang cuối trời . Để lắng nghe tiếng gió thì thầm bên tai...về sự lãng quên và tha thứ .
Tha thứ cho ta , tha thứ cho người những cầu mong đổ vỡ ...đó là sự độ lượng và tâm từ bi . Đó cũng là một hạnh phúc mang ý nghĩa vĩnh cữu khi không còn bận tâm giữa mất còn , được không...
Lòng thật bình yên quay về tâm chính niệm và hơi thở của mình .
Hít thở ...để thấy mình may mắn có được một kiếp người đã trải qua vui buồn , yêu đương và xa cách . Dẫu thế nào ta cũng thấy tình yêu qua đi thật đẹp .
Cảm ơn cuộc đời đã cho ta dung thân đến hôm nay... Cảm ơn người những ngày xưa hạnh phúc , cả những hôm nay không còn... CẢM ƠN .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét