Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

MẮC CẠN


MẮC CẠN 



Em mắc cạn bên bờ hư ảo

Trái tim đau lưng lửng đi, về

Mình vỗ mình với những ủ ê

Ôi... xa lắm chân trời không tới! 


Em mắc cạn vòng tay chới với

Tìm bàn tay trống vắng đêm gầy

Con trăng khuyết không đầy duyên phận 

Em bao giờ... anh chẳng bao giờ


Em mắc cạn... mắc cạn một đời

Sao bối rối hững hờ nông nổi

Sương và gió cùng hoa thay đổi 

Cuộc đêm hời là những tàn phai


Em mắc cạn thối thoát tháng ngày

Mặc xuân hạ thu đông qua mất

Khâm liệm mình nỗi sầu chất ngất

Trăng cùng sao khóc tiễn cung tình...


Em mắc cạn với mỗi mình mình

Những vô hình mù rối lặng thinh

Em mắc cạn mà sao chết đuối

Để hôm nay như đã qua đời ! 


                             Trần Mai Ngân 

                                25-7-2018



2 nhận xét:

Đỗ Văn nói...

OÁN

Mây đang khóc, giọt sầu lã chã
Mưa nhạt nhòa chiều hạ buồn tênh
Cành khô chim đậu chông chênh
Cánh hoa rơi rụng lênh đênh, vật vờ…

Hoa nước vỡ, tim khờ tan vỡ
Những mộng mơ từng ngỡ thắm môi
Ngờ đâu bão lũ cuốn trôi
Xanh xao, tàn tạ, đơn côi phận mình…

Sầu vây kín, mê tình say tỉnh…
Cõi u linh, tịch mịch bóng hình
Tay khô ôm chặt khối tình
Đáy sâu thăm thẳm, thình lình vụt rơi…

dovaden2010

Khúc Thụy Du nói...

Một bài thơ rất hay và buồn quá anh ạ... KTD rất vui khi được anh Đến chia sẻ . Cảm ơn anh nhiều nhiều ...
Thân quý chúc anh niềm vui và hạnh phúc . 🍀🍀