Lục bát miên man ngày Chủ Nhật ...
CHÀO ĐỜI
Đa đoan là kiếp của người
Buồn thì quấn lấy nụ cười đánh rơi
Tại sao ta lại chào đời
Để câu thơ mãi ru hời xót xa!
BUỒN !
Buồn trên những ngón chân đi
Ngày Xuân đã mất tìm gì cho tôi
Có chăng cái bóng đơn côi
Cõng tôi về cõi xa xôi cuối trời !
MA!
Ta rơi trong vũng ưu phiền
Nghiệp oan trái cứ cột miền mông mênh
Mộ bia lập chẳng đề tên
Dốc đời lặng lẽ đêm về làm ma
Con ma trong cõi ta bà
Tay lần chuỗi hạt... Di Đà xin quên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét