NGƯỜI ĐI, NGƯỜI Ở
Người đi quên chuyện chúng mình
Tôi còn ở lại thình lình cũng quên
Con sông dòng nước thênh thênh
Nhớ quên, quên nhớ lênh đênh chẳng về...
Người đi sao bước não nề
Đôi chân nằng nặng mệt mề dặm xa
Tôi như viên đá hóa ra
Nghìn năm im lặng nhạt nhòa chính tôi!
Người đi, tôi ở... với tôi
Lục Bình đứng lại hay trôi phương nào
Sáng nay lời gió thì thào
Người đi, tôi ở... ai nào có vui!
2 nhận xét:
Đi, ở là chuyện nhân gian. Bài thơ hay!
Vâng , biết là chuyện nhân gian nhưng lòng đầy cảm xúc để thành thơ . Cảm ơn anh Thaydo đã đọc và động viên.
Chúc anh đêm an lành ngon giấc nhé !
Đăng nhận xét