Con Ve cũ tôi đã chôn mấy bận
Bỗng trở mình trỗi dậy khúc hè sang
Cánh mỏng cong vang mãi khúc hoang mang
Dòng sông ngược ngày xưa về chỗ cũ...
Tôi gặp lại buổi chiều kia hò hẹn
Ở nơi này - gió vướng tóc trên tai
Đôi mắt nâu đăm đắm cứ như say
Chiều thật vội đi qua nơi mình đứng...
Thôi về đi tiếng ngân nga đưa tiễn
Con Ve sầu bởi lỗi tại chúng ta
Cười hay khóc cũng phải... một dáng hoa
Làm sao biết khi đi về nơi ấy!
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét