EM CHỈ MUỐN GIẤU RIÊNG CHO MÌNH EM BIẾT
Một mùa thu ngày cũ đã vĩnh viễn rời xa
Đoá hoa Cúc vàng cúi đầu im lặng kiêu sa
Và câu chuyện của chúng ta giống như bài làm nháp
Viết sai rồi lại xé bỏ...lại viết sai
Để cuối cùng ngã rẽ chia hai không bao giờ quay trở lại...
🌷🌷
ĐÊM CHỈ CÓ VẦNG TRĂNG LẠNH ĐỨNG IM NGOÀI CỬA
Căn phòng tắt hết đèn duy nhất ánh sáng của trăng
Nên anh vô tình không thấy giọt nước mắt của em
Lặng lẽ rơi tự lặng lẽ một mình lau khô lấy
Đêm cứ thế nối tiếp đêm và trôi qua như vậy
Cũng quen rồi đêm lặng lẽ với ánh trăng im!
🌷🌷
CHIỀU XUÂN THUYỀN VỀ ĐẦY TRÊN BẾN SÔNG DINH
Con nước cứ dập dình như đứng lại
Có một người đi về lòng như thiếu phụ
Một chuyến tàu xa chẳng thể quay về
Não nề
Nhưng không bật khóc!
Trần Mai Ngân
SÔNG
Sông hôm nay đầy lắm
Chở nỗi buồn em đi
Có một cánh chim Di
Cũng vừa bay qua bão
Một nhánh hoa Lục Bình
Dập duềnh còn sót lại
Cứ miên man khờ dại
Đi tìm bến bờ xưa...
Trưa hôm nay giăng mưa
Trắng nơi ta hò hẹn
Xoá dấu ngồi năm xưa
Cho trôi vào quá khứ...
Sông hôm nay đầy lắm
Thuyền thì cứ xa xăm
Đôi bờ lỡ âm thầm
Một vết trầm thiên thu...
Sông hôm nay đầy lắm
Chở nỗi buồn em đi
Có một cánh chim Di
Cũng vừa bay qua bão...
Trần Mai Ngân
Hôm qua một ngày mưa tôi về lại bến sông... tháng sáu! 7-6-2020 💔
DẪU CÓ CHIA TAY
Dẫu có chia tay...
Nhưng em muốn anh vẫn phải thật đầy...
Đầy nhung nhớ và cả đầy luyến tiếc
Chuyện ngày xưa ví như là giả thuyết
Em và anh hai đường thẳng song song
Dẫu chia tay ta vẫn hết một lòng
Thương và nhớ dấu yêu còn trong mộng
Đêm trăng sáng hay khuyết vàng nửa mảnh
Thì đôi ta cũng phải nghĩ về nhau...
Chia tay rồi như một vết dầm đau
Ghim thật chặt trong tim không gỡ được
Duyên và phận là trò chơi cá cược
Để chúng ta thua cuộc chẳng vuông tròn...
Chia tay rồi em thấy sống mỏi mòn
Em vẫn muốn anh còn thương còn nhớ
Em vẫn muốn như chưa hề rời khỏi
Như chưa hề đã có cuộc chia ly!
Trần Mai Ngân
DẤU VẠCH TÌNH
Em! Người đàn bà rất tệ
Chỉ biết mỗi làm thơ cho anh
Chỉ biết chập chùng loanh quanh nỗi nhớ
Muộn màng của tuổi vàng thu...
Em! Người đàn bà rất dại ngu
Giữa dấu vạch đời dừng lại để yêu
Dẫu biết rằng sẽ chẳng được bao nhiêu
Vẫn gìn giữ nâng niu như gia bảo
Em! Đàn bà của mùa hương cuối
Vẫn thơm nồng giữa những đám đông
Vẫn quyến rủ bởi nỗi buồn trên mắt
Đôi tay thon chia cắt dấu yêu rồi...
Em ! Đàn bà vương víu trên môi
Nụ hôn cũ cháy cả trời hạ đỏ
Để hôm nay đi về phố nhỏ
Thản thốt mình... tình đã mãi xa
Em đàn bà... Em chỉ là đàn bà
Đứng dừng lại giữa dấu vạch tình ...ôm mặt khóc
Cây yêu thương nhánh cành trỗ rêu mốc
Còn gì đâu như tro bụi đốt hôm qua!
Trần Mai Ngân
KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN
Không gian vùi vào mưa
Trắng một màu trinh bạch
Thời gian giấu ban trưa
Khi vùi vào ngực ấm...
Trái tim khe khẽ đập
Thầm thì lời yêu em
Đặt tay lên thử xem
Nhịp thật thà từng nhịp...
Nhưng, làm sao đuổi kịp
Thời gian đi qua mau
Không gian đắm một màu
Tím xa xôi dịu vợi
Làm sao làm sao đợi
Một cánh chim nghìn trùng
Đã bay sang nơi ấy
Hủy bỏ lời thuỷ chung!
Bây giờ thì đã hiểu
Không gian và thời gian
Vốn sắc không, không màu
Duy còn trái tim đau!
Trần Mai Ngân
LỖI LẦM
Khi ta phạm lỗi lầm thì hơn ai hết chính điều lỗi lầm ấy sẽ quay lại trừng phạt bản thân chúng ta .
Cuộc sống có lúc lơ đễnh buông thả tâm và thân mình chạy theo những điều phù phiếm, chạy theo bằng những bước chân vô minh...mà cứ ngỡ đó là hạnh phúc đã tìm thấy! Cứ nghĩ đó là những ngày tháng vui vẻ nhất, chỉ có lời ngon ngọt và tiếng cười.
Lúc ấy, người đã sống như trong trọn vẹn nhất, đầy đủ nhất mà không hay biết đó chỉ là phù hoa . Mặc kệ tâm thức tỉnh khuyên can, người cứ lao sâu vào ma mị! Mặc kệ lý lẽ tranh luận với trái tim cuồng si, người bất chấp và cho đó là tình yêu...Người u mê bị giam trong những sợi tơ tình mù rối!
Rồi đến một ngày, mọi thứ nguội lạnh như lòng sâu của huyệt tình đã đào sẵn theo quy luật dối trá . Rồi đến một ngày người bỏ người như bỏ một cành hoa đã không còn hương sắc để cắm vào chiếc bình trang trí nữa...Người mới tỉnh ngộ ra trong đau khổ và nước mắt!
Với trái tim đau người đi về lại tâm thức tỉnh của mình. Bao nhiêu là tủi nhục, bao nhiêu là ăn năn ...Lúc này, không còn đâu nước mắt để khóc cho sự lầm lỗi của mình - quanh người chỉ là niềm đau thắt buộc chặt trái tim đầy sẹo và tổn thương!
Sống trong sám hối triền miên bởi một lối rẽ sai đường.
Tình yêu làm gì có trong hành trình tìm kiếm hoang tưởng.
Tình yêu thực sự thì sẽ tự đến với người và ở lại bên cạnh người với sự trân trọng nhất. Trân trọng từng lời nói, từng cữ chỉ để cho nhau niềm tin vĩnh viễn và nụ cười. Đó mới thật sự là người yêu người.
Đi qua phù phiếm lỗi lầm. Bây giờ thì chính sự lỗi lầm ấy đã ngạo mạn và trừng phạt lại chính người!
Rời xa và sám hối cả phần đời còn lại có đủ không cho sự sai lầm này!
Trần Mai Ngân
ĐẮM THUYỀN TÌNH
Tháng Sáu trời hâm hấp nóng
Em nhớ mùi rơm khô nướng cá đồng vương trên áo anh
Trưa hôm ấy trời xanh, rất xanh
Và dòng sông cứ dùng dằn lười chảy...
Tháng Sáu mùa hè đỏ hoa bùa ngải
Bỏ mê em đi về phía trái tim
Cây cỏ vùi trong giấc ngủ im
Chỉ có đôi mình ngồi kể chuyện...
Em hỏi có phải là duyên, có phải là thương
Để tóc mai vấn vương - rời không đành, xa không nỡ
Ta xuống tàu về hai phía cùng trăn trở
Đêm ngọt ngào tháng Sáu khắc vào tim
Tháng tháng, năm năm nhiều nhiều....những lặng im
Anh không gìn giữ - em cũng đành buông bỏ
Lòng còn thương mà không còn muốn tỏ
Nguội lạnh rồi ngôn ngữ hoá hư vô...
Bây giờ
Tháng sáu không anh cũng không em
Bờ sông cũng lạnh lùng trôi chảy
Có con sóng tràn đôi bờ nghi ngại
Đắm thuyền tình vỡ mộng của hai ta!
Trần Mai Ngân
Cho lần cuối 7-6 💔