Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2022

KHAI SINH

 




KHAI SINH 

Giữa phong phanh cõi người 
Tôi lạnh buốt run lên 
Có bàn tay không tên
Choàng lên đôi vai gầy
Chiếc áo dệt tầm gai…

Giữa chông chênh cuộc đời 
Tôi rơi dòng nước mắt
Chiếc khăn thơm dịu mát
Lau khô và ôm chặt
Vỗ về rồi bình minh….

Giữa long đong sinh linh
Người gieo vào niềm tin
Cứu rỗi tâm hồn chết
Như đã hóa vàng tôi 
Và khai sinh kiếp mới!

Trần Mai Ngân




Thứ Tư, 16 tháng 2, 2022

ĐÊM XUÂN B’Lá

 




ĐÊM XUÂN B’Lá

Đêm B’Lá mưa xuân
Những hạt mưa lưng chừng thao thức
Nghĩ về anh - mơ về anh
Thảo nguyên xanh, bờ cỏ mượt xanh cũng nhớ anh!

Đêm B’Lá không vì sao
Dấu hài đêm nao còn đây
Rượu giao bôi đôi ta say
Đêm tình xuân - mây xuân lơi lả…

Đêm B’Lá chân trời nghiêng ngả 
Em trượt chân thềm rêu
Đưa bàn tay chới với 
Giữa không gian níu mãi thời gian…

Vội vã và hoang mang 
Đêm B’Lá mộng tràn
Thao thức sợ tan đi
Vòng tay siết ghì… khép chặt!

Trần Mai Ngân



Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2022

CÂY THỊ VÀ NỘI TÔI

 



CÂY THỊ VÀ NỘI TÔI.

Sáng nay cà phê với nhóm thơ, anh T nói : ngay đầu cầu Kinh Cụt gần nhà em có cây Thị. Thế là tôi hỏi tới… Xong buổi cà phê tôi chạy nhanh đến đó!

Cây Thị to, tàn lá xum xuê rợp xoè bóng mát! Tôi đứng dưới gốc cây, ôm vào cây và thẩm kêu…” Nội ơi… Nội ơi… “

…Ngày tôi còn bé Chủ Nhật được nghỉ học là ba dẫn tôi về An Thái Trung thăm nội, cứ đều đặn như vậy cho đến khi Nội tôi qua đời!
Bà Nội tôi rất đẹp, da mịn trắng không đồi mồi. Nội rất hiền. Khi tôi biết thì mắt Nội tôi không còn thấy đường nữa ( ngày xưa ở quê bị cườm, người ta không biết nên để đến tệ…) 
Nội thương tôi lắm, vì Nội rất thương ba tôi. Mỗi lần có quả thị nào chín gần đến ngày Chủ Nhật là nhất định Nội để dành cho tôi. Tôi yêu thích màu vàng và mùi thơm của quả Thị. Những quả Thị đó tôi mang về và để trên bàn học của mình…chưa bao giờ tôi dám ăn nó vì tiếc… Tôi yêu thích mùi thơm của quả Thị toả ra nhất là về đêm, hương đầy cả căn phòng nhỏ. Tôi cứ thấy như một truyện cổ tích và Nội là bà tiên hiền lành cho tôi tình yêu thương.
Một ngày Chủ Nhật của tôi được về quê là một ngày hạnh phúc. Ở đó, tôi biết được con sông dài và rộng bên lở bên bồi, biết được con nước lớn ròng và đám lục bình trôi êm đềm mỗi ngày, mỗi ngày..
Bà Nội tôi ngồi trên bộ vạt tre ăn trầu, nói chuyện với mọi người, chủ yếu là với ba tôi, cũng có khi Má tôi cùng về. Lúc ấy căn nhà của nội y như ngày hội lớn…
Còn tôi lựa lúc vắng người, hay chạy lại têm trầu cho Nội. Tôi thích mùi nồng của trầu quyện với cau và vôi…mà mãi đến bây giờ vẫn chưa quên. Tôi cũng giúp nội vo tròn cục thuốc xỉa…mà trước khi đưa cho bà tôi hay ngửi hít một hơi dài…bánh thuốc ba tôi mua loại ngon nhất nên màu vàng đẹp và rất thơm… Tôi hay hỏi : “ Con têm trầu Nội ăn ngon không…” Lúc ấy, Nội đưa đôi bàn tay ra trước mặt để ôm tôi, nhưng tôi luôn tránh nụ hôn…vì rất sợ cái môi miệng có màu đỏ của nước bã trầu đọng lại ở hai bên mép…
Nội tôi tuy không thấy đường nhưng nhận định mọi vật khá chính xác. Tôi nhớ có lần tôi hái lá Tiêu vì nhầm lá Trầu, đem vào cho Nội, chỉ vừa cẩm trên tay là Nội đã biết rồi người dạy tôi phân biệt Trầu và Tiêu… Giờ nhớ lại tôi còn buồn cười mình.

Cứ như thế những Chủ Nhật trôi qua! Cho đến khi một hôm tôi đi học về thì hay tin Nội mất. Đám tang Nội rất lớn. Má tôi giỏi lắm một tay lo toan trong ngoài. Hôm di quan Nội ra sau nhà mồ - trời lạ, cận những ngày cuối năm mà nổi gió to… Gió thổi mạnh, những chiếc áo khăn tang trắng của con cháu bay quyện thật buồn, lá cũng rơi nhiều…và giấy hoá vàng bay đầy khu vườn… Cảm giác mất mát người thân lần đầu tiên trong đời tôi trải qua và chứng kiến thật lạ ( lúc ấy tôi 13 tuổi) Tôi im lặng không dám nói hỏi gì người lớn…Tôi chỉ nắm áo ba và dỗ dành : “ ba nín đi, đừng khóc nữa…” Cho đến khi chiếc quan tài gỗ quý được hạ xuống tôi mới biết từ đây mình không còn Nội nữa, không têm trầu cho bà nữa, cũng không cần tránh cái hôn của bà nữa…Tôi oà lên khóc, khóc và kêu rất to Nội ơi… Nội ơi…

 Nội mất, ba tôi không về quê mỗi tuần nữa trừ khi có giỗ hay cúng kiếng. Tôi cũng vậy. Nhưng có dịp về là tôi chạy ra đứng dưới gốc cây Thị nhìn lên nhớ Nội, nhớ lắm! 
Từ đó tôi cũng không có được quả thị nào…mấy bọn con trai con của các bác tôi chúng dành và ăn hết không cho tôi… Tôi không méc lại ba hay các bác. Tôi chạy ra mộ méc với Nội…nhưng Nội làm thinh và nhìn tôi bằng đôi mắt hiền hòa cười tươi trong ảnh.

Bây giờ, ba tôi cũng mất. Thỉnh thoảng tôi cũng về… nhưng không còn cây Thị, vườn trầu, vườn tiêu nữa…nó nằm trong miếng đất dược quy hoạch cho đường cao tốc. Tiền bồi thường đã được xoá lấp căn nhà mái ngói của Nội bằng căn nhà ba tấm thiệt là cao. Tôi thấy mọi thứ xa lạ quá!
Dòng sông trước nhà bây giờ như nhỏ hẹp lại… Chiếc cầu dừa bắt xuống bến mà xưa buổi trưa hai cha con tôi hay ra tắm sông cũng không còn…

Đất nước phát triển, nông thôn được đô thị hoá. Vật chất tiện nghi mọi thứ đều tốt lên, sung túc.
Vậy mà tôi tìm chi điều cũ. Người xưa cũng còn đâu.
Hay là tôi tiếc vì chưa một lần ăn thử quả Thị của bà cho… Những quả Thị mà mùi thơm theo tôi mãi đến giờ.
Ngày bà đi gió to mặt trời không thức. Và hôm nay đứng dưới gốc Thị này cũng gió to, trời không nắng…
Nội ơi…con thương nhớ Nội của con, nhớ quả Thị ngày xưa… thật nhớ!

Trần Mai Ngân