NGƯỜI ĐÀN BÀ RU CON, RU ĐÊM BẰNG NỖI HỮNG HỜ...
Nhớ mùa Trung Thu ánh trăng tròn thời con gái
Đã bước vu quy bằng những bước chân không nghi ngại
Rồi trăng rằm tan - khuyết một góc đời nhau
Vỗ về con tim ơi...độ lượng thanh cao
Nụ cười đó qua bao mùa trăng nữa!
MỘT GÓC ĐỜI CHẬT HẸP VÂY KÍN VÀ GIAM TÔI
Những nỗi buồn xa xôi kéo nhau về...ùn tắc
Tôi giấu giọt lệ sâu trong khoé mắt
Có lẻ hôm nay hay ngày mai
Chậm thế nào cũng sẽ phải phôi phai
Và tôi đổi thay không còn hôm qua nữa...!
ĐỐT LÊN CHIẾC QUE DIÊM TRONG ĐÊM TỐI
Có đôi bàn tay bối rối buông rời nhau
Không ai khóc từ sâu thẳm trái tim đau
Khói chiếc que diêm vương mùi tiễn biệt
Thôi đừng trách dòng đời sao oan nghiệt
Hãy trách đôi ta đã không giữ được lòng mình...
AI ĐÃ KHÓC AI ĐÃ CƯỜI
Những con mắt cuộc đời khắc khe đầy phê phán
Đôi khi ép người một bản án chung thân...
Giam cầm nhau suốt kiếp những cực hình thâu đêm
Đến bao giờ được tha bổng
Người đàn bà huyền bí hỏi trăng qua cửa sổ..
BUỔI SÁNG BÌNH YÊN
Có con chim đậu bên cửa sổ
Hót líu lo. Hót mà không cần ai tán thưởng
Tiếng động của cuộc đời quá mạnh làm giật mình
Ngưng tiếng hót chim bay đi
Còn lại nắng vàng bâng khuâng bên cửa sổ...
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét