TRÀ LENG ƠI...
TRÀ LENG ƠI...
Có những người đến với ta và rời đi chỉ vô tình như đám mây bay qua bầu trời .
Cho dẫu cách đến và đi như thế nào thì ít nhiều cũng để lại lòng ta những điều quên nhớ...
Ta nhớ một người cũ bằng cả sự quý thương. Vì hoàn cảnh người và ta phải đôi đường. Những điều người để lại cho ta là kỉ niệm đẹp. Ta nhớ người bằng sự tiếc nuối và giọt nước mắt ...
Ta hay nhớ một người khi ùa đến bên ta luôn đem lại cho ta nụ cười , niềm vui . Ta yêu mến biết chừng bao. Bây giờ xa rồi mà nghĩ lại, nhớ lại nụ cười vẫn còn vương đọng trên đôi môi . Ta gọi tên người và nói lời cảm ơn...
Cũng có người chỉ đem lại phiền muộn nước mắt cho ta . Ta bỏ quên người và tha thứ. Cuộc đời muôn màu, con người cũng lắm mặt, lắm lòng! Thôi ta không trách...
Cũng có khi ta hết một lòng nhưng người toan tính từng một bước chân. Cuối cùng ta cũng hiểu ra. Rời xa là đương nhiên. Thỉnh thoảng người ấy cũng đi ngang trí nhớ của ta.
Ta chỉ mỉm cười cho sự không xứng đáng...
Và đến lúc nào đó ...như bây giờ đây. Trong ta không còn điều chi quan trọng giữa đối xử và nhớ quên với người.
Ta chỉ ơn ai đã thật lòng bên cạnh và chia sẻ . Ta xin trân trọng để trong một ngăn tim dù người ở xa hay gần gũi...
Và với những người như đám mây đen bay qua bầu trời , ta cũng chỉ mỉm cười khi nhớ lại... Rồi họ cũng qua đi với sự giả dối và trả lại cho ta một màu trời trong xanh thật đẹp!
Cảm ơn cuộc đời những đến và đi!
Trần Mai Ngân
Một mình đi ngang qua làng chài
Dự báo thời tiết bão chiều nay
Thuyền đã về neo đầy bến cũ
Mà chúng mình vẫn cứ lạc nhau...
Giông tố đời giết giấc chiêm bao
Anh một phương xa em một phương
Và cứ thế mất dấu con đường
Về tổ ấm của ngày thu cưới...
Biển chiều nay thét gào sóng dữ
Nhấn chìm tan lời nói yêu đương
Em khản tiếng ...biển ơi trả lại
Anh ngày xưa - em cũ ngày xưa...
Làng chài chiều nay ngập gió mưa
Những thuyền neo xếp hàng đứng khóc
Duyên với phận thôi không trách móc
Dẫu thế nào mình cũng lạc nhau...
Trần Mai Ngân