NHỮNG MẢNH GHÉP VỀ ANH
** Ngày xưa.
Nhà tôi kế nhà bảo sanh tư . Anh dưới quê lên ở với cậu mợ để được đi học. Lần mợ sinh em bé, anh mang cơm đến cho mợ… không hiểu đi kiểu gì mà vào nhà tôi…đi thẳng lên lầu - tôi lúc ấy trong phòng bước ra la hoảng “ má ơi…ăn trộm vô nhà mình…” . Anh hết hồn chạy trối chết mặc cho tôi hét lên…” tên kia dừng lại…” Lúc ấy chúng tôi khoảng 10 tuổi…
** Năm sinh nhật tôi 17 tuổi. Lần đầu tiên tôi mời vài người bạn trai ( vì sau năm 1975 thì nam nữ học cùng trường) . Tôi không mời anh nhưng anh theo bạn thân anh đến. Quà cho tôi là quyển sách TRÀ HOA NỮ của Alexandre Dumas. Tôi đọc và ghét thầm, người vô duyên tặng quà sinh nhật mà đi tặng một câu chuyện thật đau buồn!
** Rồi tôi lấy chồng. Anh lấy vợ. Cả hai cuộc đời đầy sóng đầy gió!
Trớ trêu tình cờ đẩy chúng tôi gần nhau. Đó là số phận cũng là duyên phận để hai con tim chúng tôi hiểu ra là chúng yêu nhau và cần nhau…
Nhưng. Tôi và anh đều là người tốt, sống hết lòng với người cùng hôn phối tàn nhẫn.
Chúng tôi không thể bỏ hết để sống cho riêng mình.
** Rồi anh đi. Bỏ thành phố anh về vùng cao nguyên xa xôi sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Anh sợ anh sẽ quyến dụ tôi…
Tôi ở lại sống tiếp những chuỗi ngày vô nghĩa nhưng tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ…
** Tôi và anh ngồi đối diện nhau. Người cán bộ đứng cách một mét hơn trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Anh là nghi can tội kinh tế.
Ra về, tôi để lại hơi ấm trong lòng bàn tay anh và đôi mắt đẫm lệ…
** Mấy mươi năm đã trôi qua!
Tôi vẫn sống với người chồng không trách nhiệm. Tôi vẫn long đong một mình trong mọi việc và trong lòng luôn giữ mãi hình bóng của anh.
Gặp lại nhau. Anh vẫn một mình.
Buổi sáng, trời cao nguyên thật đẹp. Anh đàn, tôi hát.
Những bài tình ca từ xưa đến nay vẫn là chia cách dở dang.
Chúng tôi mỉm cười với nhau. Luôn là vậy dù lòng có nát tan.
Chúng tôi vẫn không hề nói câu “ anh yêu em hay em yêu anh” .
Tôi ra về và vẫn để lại hơi ấm của mình trong đôi tay anh. Đôi mắt tôi vẫn ở lại mãi trong đôi mắt anh.
Buổi trưa nắng cao nguyên vàng nhưng không nóng gắt…mà ấm áp.
Anh vẫy tay tôi sau hàng hoa Lăng Tiêu rực rỡ. Tóc anh bây giờ đã hai màu sương khói…
Tôi bước vội…bỗng nghe anh hét to : ”Tên kia dừng lại…”
Tôi không như anh ngày xưa chạy trối chết. Tôi dừng lại. Nhưng. Anh và tôi vẫn bất động đứng im ngay chỗ của mình!
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét