DẤU XUÂN
Mùa xuân nhẹ bước lên đồi
Chân như thiền định tôi ngồi tìm tôi
Mây bay vô định phương xa
Bấy lâu lạc cõi ta bà vô minh
Nước mắt rơi xuống hiện sinh
Sát na thuở đó của mình trăm năm...
Để cho đi đứng ngồi nằm
Đều mang nỗi nhớ âm thầm cô liêu
Mùa xuân muốn gọi dấu yêu
Mà môi đọng lại những chiều rất xưa
Thôi thì khắc gió gửi mưa
Kể như chẳng có... như chưa... chưa hề...
Vô tình chim én rủ rê
Dấu xuân bay lạc sơn khê nẽo tình!
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét